← Quay lại trang sách

Chương 1441 U Mộng Tâm Kinh(2)

Bốn người bọn họ nhìn về phía bầy thú, sắc mặt mười phần ngưng trọng.

Không phải bọn họ sợ yêu thú cấp thấp, yêu thú cấp thấp dù cho có ngàn vạn con, ngoại trừ những tình huống đặc biệt, nếu không thì rất khó có thể uy hiếp được tính mệnh của tu sĩ Kim Đan.

Mà ngược lại bọn họ kiêng kỵ yêu tu chi phối đằng sau bầy yêu thú kia, tận lực tránh gặp phải bọn chúng.

“Thanh Dương đạo hữu nói không sai, khi càng tiến sâu vào dãy núi, tốc độ của chúng ta hẳn là nên tiếp tục chậm lại, để tránh đón đầu chạm trán với yêu tu.”

Mân mê chiếc chuông nhỏ được xâu bằng dây đỏ trên cổ tay, Mộ Vân Yên bỗng nhiên nhẹ giọng nói.

“Thanh Hồn sa” chỉ là thứ được Hợp Hoan sư thúc thuận tay ban thưởng, dùng để lừa gạt yêu thú cấp thấp đương nhiên là rất dễ dàng.”

“Nhưng để đối phó với yêu tu tam giai, hiệu quả có thể khiến các đạo nhân phải thất vọng.”

“Chỉ cần yêu tu có thiên phú về phương diện Linh nhãn, hoặc có thần thông, khả năng bị nhìn thấy là vô cùng lớn.”

Huyền phù Thanh Sa lơ lửng trong tay, Trác Mộng Chân khẽ lắc đầu, cuối cùng còn nói ra nhược điểm của Pháp Bảo.

Mặc dù nàng không nói rõ, nhưng hiển nhiên cũng tán thành đề nghị của Lưu Ngọc.

Bây giờ nguy hiểm ngày càng lớn, việc tìm cách giảm thiểu nguy hiểm là điều đương nhiên, Thương Lâu đạo nhân cũng không phản đối.

Về phần Cao Kiếm Hàn, khi mọi người nhìn hắn ta, chỉ thấy người này bình tĩnh gật đầu, sau đó lại nhẹ nhàng vuốt ve thanh hắc kiếm kia.

Phảng phất thứ hắn ta đang nắm trong tay không phải là một thanh kiếm, mà là một vị đạo lữ cùng vào sinh ra tử.

Trước tình cảnh này, Lưu Ngọc không khỏi có chút nghi hoặc, chẳng lẽ những kiếm tu cao giai ở phương diện kia đều có chút vấn đề sao?

Tại sao tất cả đều thoạt nhìn có hơi cổ quái?

Có điều cái ý niệm này chỉ thoáng qua trong đầu Lưu Ngọc rồi biến mất, hắn đương nhiên sẽ không nói ra.

“Thật không dám giấu diếm, tiểu nữ có tu luyện một công pháp thần thức, trên phương diện thần thức cao hơn một chút so với tu sĩ đồng giai, hơn nữa tiểu nữ vừa mới tiến vào Kim Đan hậu kỳ.”

“Đồng thời trên phương diện sử dụng, tiểu nữ cũng có chút nắm chắc, có thể đảm bảo không bị yêu thú phát hiện.”

“Lúc này, vừa lúc có thể dò đường cho đội ngũ.”

Mộ Vân Yên khẽ cười nói, sau đó bỗng nhiên phát ra tiếng cười như chuông bạc, hai mắt lấp lánh

Vừa nghe được đại danh của công pháp thần thức, trên mặt đám người không khỏi lộ ra vẻ khiếp sợ, ngay cả Lưu Ngọc cũng không ngoại lệ.

Nhiều năm như vậy, trừ Lý Trường Phong ra, đây là lần đầu tiên hắn nghe được tin tức về công pháp thần thức.

“A?”

“Tiên tử lại tu luyện được công pháp thần thức mà vô số tu sĩ cầu mà không được!”

Thương Lâu đạo nhân cả kinh, dưới đáy mắt hiện lên một tia tham lam nhỏ bé đến mức không thể nhận ra được.

Sau đó, dường như lão nghĩ tới điều gì đó, bật thốt lên:

“Chẳng lẽ… Chẳng lẽ là “U Mộng Tâm Kinh” độc nhất của quý tông sao?”

“Chính là nó.” Mộ Vân Yên lời ít mà ý nhiều, trên mặt không tự chủ được mà lộ ra vẻ kiêu ngạo, nhưng cũng chỉ thoáng qua rồi biến mất.

Còn về phần tại sao Phiêu Tuyết Các Chân Quân lại truyền cho nàng ta “U Mộng Tâm Kinh”, thì nàng ta lại không nói rõ ràng.

Chuyện liên quan đến việc riêng tư của tu sĩ đồng giai, đám người Thương Lâu cũng không tiện hỏi nhiều.

“Thật tốt quá.”

“Vân Yên tiên tử đã ra tay, vậy thì chúng ta không cần phải lo lắng về việc đụng phải yêu tu nữa, cùng lắm sẽ chỉ gặp thoáng qua.”

“Nguy hiểm trên đường đi sẽ giảm đi rất nhiều.”

Thương Lâu đạo nhân vui mừng khôn xiết.

Nói xong, lão nhìn thấy sắc mặt Trác Mộng Chân không tốt lắm, vội vàng bổ sung một câu: “Trác tiên tử cũng đã cống hiến không ít.”

Lời này vừa nói ra, ngược lại còn khiến sắc mặt của người sau càng thêm khó coi.

Lưu Ngọc khẽ cười, ánh mắt làm như lơ lãng liếc nhìn Mộ Vân Yên.

Thấy đôi mắt hắn lấp lánh, mang theo một nụ cười ấm áp nhìn sang, rồi sắc mặt như thường mà dời ánh mắt.

Nghỉ ngơi trong chốc lát, mọi người đã thống nhất tiếp tục lên đường, bay sát mặt đất.

Dựa theo kế hoạch, tốc độ của bọn họ đã chậm lại rất nhiều.

Mà Mộ Vân Yên bay ở phía trước, vận dụng thần thức cường đại cùng bí pháp “U Mộng Tâm Kinh” quan sát tình huống phía trước, đề phòng bất trắc.

Trong khi phi hành, mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường, nhưng trong lòng Lưu Ngọc vẫn có rất nhiều nghi vấn.

“Không ngờ đối phương thật to gan, dám dùng thần thức trực tiếp quan sát yêu tu tam giai, chẳng lẽ không sợ sẽ bị phát hiện sao?”

Trong lòng hắn lóe lên sự nghi ngờ này.

“Chẳng lẽ “U Mộng Tâm Kinh” tuyệt hơn “Tôn Thần diệu pháp”?”

Lưu Ngọc trong lòng suy đoán.

“Không phải, không phải.”

Hắn khẽ lắc đầu, đưa ra câu trả lời phủ định.

Theo việc đạt được trình độ sâu hơn trên phương diện Nguyên Thần, lại trải qua quá nhiều lần thực nghiệm trên cơ thể sống, trên phương diện nhận thức này, Lưu Ngọc tự nhận là hiểu biết của hắn về khía cạnh này đã đủ sâu.

“Tôn Thần diệu pháp” là một công pháp thần thức có thể tu luyện trực tiếp từ Luyện Khí kỳ đến Hóa Thần kỳ đỉnh phong.

Cho dù trên đời này có công pháp có thể siêu việt hơn nó, hắn cũng không tin có thể siêu việt hơn quá nhiều.

Nhưng nếu không phải do nguyên nhân từ công pháp, thì nhất định là có nguyên nhân khác.

“Đám người này nhìn cũng không có gì lạ, chẳng lẽ là mình bỏ sót cái gì.”

Trong lúc phi hành, Lưu Ngọc không ngừng suy đoán.

Đột nhiên, Linh quang của hắn lóe lên, nhớ đến một câu nói mà hắn đã đọc qua trong một bản điển tịch nào đó.

“Cơ thể yêu thú cường đại, nhưng trên phương diện thần thức thì kém xa tu sĩ chúng ta.”

“Cho dù đã đến tam giai, yêu thức không thua gì thần thức, nhưng bản lĩnh thì kém xa.”

Nghĩ đến câu này, nghi vấn trong lòng Lưu Ngọc đã được giải quyết dễ dàng, cuối cùng cũng biết bản thân hắn đã quên mất cái gì.

Một câu nói này, hắn chỉ là suy nghĩ một chút, lập tức hiểu được điểm mấu chốt trong đó.

Hình dạng ban đầu của thần thức yêu thú giống như là tinh phách.

Ở nhất giai và nhị giai, chúng kém xa tu sĩ nhân loại, yêu thú có thể chủ động sử dụng thứ này đã ít nay lại càng ít.

Điều này cũng dẫn đến, mặc dù đã đạt tới tam giai, trên phương diện Nguyên Thần yêu tu có thể đuổi kịp, yêu thức tuy không yếu hơn tu sĩ đồng giai, nhưng trên phương diện vận dụng vẫn có chỗ thua kém tu sĩ đồng giai rất nhiều.

Hơn nữa nếu dùng thần thức để quét mà nói, cho dù bị yêu tu có Linh Giác nhạy bén phát hiện ra đầu mối, nhưng chỉ cần kịp thời thu hồi thần thức, chỉ dựa vào kỳ xảo vụng về của yêu tu thì rất khó để tập tung quan sát vị trí của người khác.

Suy cho cùng, chính là lợi dụng yếu điểm trên phương diện này của yêu tu, lúc này mới không còn lo ngại gì.

Lưu Ngọc vô cùng thông minh, rất nhanh hắn đã nghĩ rõ ràng điểm mấu chốt trong đó.

Lập tức, tám mươi dặm thần thức của hắn không còn cố kỵ nữa, nháy mắt đã lan tràn ra quét toàn bộ khu vực xung quanh một lần.