Chương 1442 U Mộng Tâm Kinh(3)
Lúc này hắn hồi tưởng lại, đại đa số thí nghiệm đều là “mời” tu sĩ tiến hành, rất ít khi dùng đến yêu thú.
Phương diện này, hắn thí nghiệm ít hơn, thế cho nên suýt chút nữa hắn đã mắc sai lầm, tự trói “con mắt thứ ba” của mình.
“Suy cho cùng, vẫn là do số lần còn quá ít.”
“Xem ra sau này phải tăng thêm nếu có cơ hội.”
Đôi mắt đen như mực, lóe lên ánh sáng lý trí, trong đầu Lưu Ngọc hiện lên đủ loại suy nghĩ.
Sau đó, hắn nhìn Mộ Vân Yên.
Nhìn từ phía sau, dưới sự làm nền của cung trang, vòng eo của nàng ta càng lộ ra vẻ thon thả, quả thực mảnh mai như thiếu nữ.
Đôi chân cũng thon dài thẳng tắp, tỷ lệ giữa bắp đùi, đôi chân nhỏ và lòng bàn chân đều vừa phải.
Thêm một phần thì nhiều, thiếu một phần thì ít, quả thực có thể xưng là “hoàn mỹ”.
Điều này đủ để khơi dậy ham muốn sâu bên trong của một số người có sở thích, khiến họ tuyệt vọng!
Giữa búi tóc được vấn lên bởi những món đồ trang sức bằng bạc, vài lọn tóc đen dài thẳng tự nhiên rũ xuống, càng tăng thêm vài phần ý nhị khác lạ.
Có điều trong ánh mắt Lưu Ngọc nhìn nàng ta chỉ hiện lên những suy nghĩ sâu xa, không hề mang theo ham muốn nam nữ.
Hắn đang suy tư, xem xem lúc nào thì hắn nên tìm Mộ Vân Yên “nói chuyện”.
Bàn bạc một chút về “U Mộng Tâm Kinh”, xem xem liệu hắn có thể thôi diễn một bản sao cho chính mình không.
Tiên Phủ có thể suy diễn công pháp, loại bỏ một số sơ hở trong các công pháp đó, khiến chúng trở nên phù hợp hơn với người suy diễn, dần dần tiến gần hơn đến “sự hoàn mỹ” chân chính.
Nhưng tất cả mọi thứ, đều được suy diễn dựa trên tri thức đã biết.
Giả sử tri thức không đủ, thì cho dù công pháp miễn cưỡng được suy diễn ra, nhất định là sẽ có trăm ngàn chỗ hở, việc tu luyện là điều không tưởng.
Kể từ khi biết được rằng có thể suy diễn các công pháp khác trong thế giới của Tiên Phủ, Lưu Ngọc bắt đầu thu thập các công pháp thần thức khác, nỗ lực khiến “Tôn Thần diệu pháp” trở nên hoàn mỹ hơn, phù hợp hơn với hắn.
Nhưng thật không may, cho đến khi “kế hoạch Trường An” bắt đầu, hắn không có bất kỳ tiến triển nào cả.
Công pháp thần thức, so với Kim Đan còn trân quý hơn nhiều!
Có lẽ có thể dùng linh hồn Kết Anh để đối lấy nó, nhưng bản thân hắn không có thứ đó, nếu có chắc cũng sẽ không đổi.
Lúc này biết Mộ Vân Yên tu luyện công pháp thần thức, Lưu Ngọc đương nhiên không muốn bỏ lỡ, nhất định phải tìm mọi cách thu được vào tay.
Vì để đạt được mục đích, hắn có thể không từ thủ đoạn.
Hắn, Lưu Mỗ, luôn có một điểm mấu chốt linh hoạt.
Dù sao, sau khi “kế hoạch Trường An” bắt đầu, không ai có thể trực tiếp liên lạc với tông môn.
Trong quá trình này, cho dù hắn giết chết đồng đội thì cũng sẽ không bị phát hiện, hết thảy đều có thể đẩy cho yêu tu.
“Có điều nói đi cũng phải nói lại.”
“Nếu có thể dùng biện pháp hòa bình để giao dịch “U Mộng Tâm Kinh” tới tay, Lưu Mỗ khá có khuynh hướng dùng biện pháp hòa bình hơn.”
“Dù sao giết chóc cũng không phải biện pháp lâu dài, cũng chỉ là một thủ đoạn mà thôi.”
“Chỉ là khả năng này vô cùng nhỏ, trong những tình huống bình thường thì gần như là bằng không.”
“Tới cuối cùng, chỉ sợ rằng vẫn là không tránh được.”
Nhìn bóng lưng mảnh khảnh kia, đôi mắt Lưu Ngọc rủ xuống, nhìn thẳng vào nội tâm u ám của mình.
Để vui vẻ “nói chuyện”, ít nhất cũng phải chờ đến khi bọn họ đến được Trung Vực.
Trong quá trình đó, năm người vẫn phải hợp tác với nhau.
Nếu ngã xuống giữa chừng, tự nhiên mọi thứ sẽ dừng lại!
Để đề phòng, tốc độ của năm người càng chậm lại, trung bình mỗi ngày bọn họ chỉ đi khoảng mười nghìn dặm.
Sau khi vượt qua Thiên Ưng lĩnh, ngoại trừ đội ngũ bọn họ ra thì không thấy dấu vết của con người trên suốt đoạn đường.
Phóng tầm mắt nhìn xung quanh, những tòa kiến trúc lẻ tẻ ban đầu đều đã biến mất.
Thời gian mà các tòa kiến trúc thế tục có thể được bảo tồn là có hạn, hơn nữa chúng bị yêu thú chiếm lĩnh trong thời gian dài như thế, sớm đã bị năm tháng năm mòn hầu như không còn.
“Ai.”
Thương Lâu lão đạo nhìn cảnh vật ven đường, thở dài một tiếng nặng nề, mang theo mỗi sầu não không nói nên lời.
Có lẽ càng lớn tuổi thì lòng dạ càng mềm yếu, lúc nào cũng suy nghĩ vẩn vơ, trở nên đa sầu đa cảm!…
Sau khi tiếp tục lên đường, năm người bọn họ không dừng lại một khoảnh khắc nào.
Bám sát mặt đất, bay nhanh hai ngày hai đêm, chỉ khi đến trước một cái hồ nước khổng lồ thì bọn họ mới dừng lại.
Đáp xuống bãi cỏ cao nửa trượng, năm người nương theo đám cỏ dại, xuyên qua khe hở mà nhìn hồ nước khổng lồ đang bị che lấp trước mắt.
Chỉ thấy hồ nước xanh biếc trong vắt, nhìn thấy tận đáy, không chỉ nhìn thấy cái bóng của những con tôm cá, mà còn phảng phất cả hơi lạnh.
Không biết nó rộng nhường nào, nhưng cuối tầm mắt đều là hồ nước sóng gợn lăn tăn.
Nước trời như hòa làm một!
Có tốp năm tốp ba hoặc những con yêu thú cô đơn lẻ bóng, đang thích ý ngao du ở trong đó.
Một số chủng yêu thú như hươu và ngựa đang chậm rãi uống nước bên hồ, đồng thời cảnh giác nhìn xung quanh.
Một cảnh tượng tự nhiên hài hòa này, đã được Lưu Ngọc thu hết vào mắt.
Hắn trông hết sức chăm chú, nhưng cũng không bị mê hoặc bởi cảnh tượng này, ngược lại hắn còn tận lực thu liễm khí tức của bản thân.
Hồ nước khổng lồ trước mắt là cửa ải khó khăn thứ hai mà đội ngũ phải vượt qua, Bích Ba đầm.
Còn lý do tại sao một hồ nước khổng lồ như vậy lại được gọi là “Bích Ba đầm”, thì Lưu Ngọc cũng không biết được, có lẽ là do một vị tu sĩ ác ý nào đó đặt tên!
Căn cứ theo tư liệu, có bốn con Giao Long thuộc tính Băng cư trú trong Bích Ba đầm, tất cả chúng đều đã đạt đến tam giai, thực lực vô cùng mạnh mẽ không gì sánh được.
Trong đó có hai con đã đạt đến tam giai đỉnh phong, khoảng cách đến lúc biến hóa chỉ còn kém chừng nửa bước.
Ngay cả trong huyết thống Linh yêu, Giao Long cũng thuộc chủng loại cấp tối thượng, đặc biệt là Giao Long bẩm sinh.
Thực lực của chúng vượt xa những yêu thú đồng giai, thuộc về chủng loại có thể chiến đấu vượt tiểu cảnh giới.