Chương 1446 Âm thầm vượt Bích Ba đầm(2)
Dù sao tin tức mà tông môn thu thập được đã từ rất lâu, năm đó tư liệu vô cùng chính xác, nhưng bây giờ có khả năng đã mất đi tác dụng.
Tốt nhất là nên tự nhìn kiểm chứng một phen.
Chuyện liên quan đến tính mệnh của bản thân, ai cũng không dám sơ suất.
Trong bầu không khí có phần áp lực, thời gian dường như vô cùng chậm chạp, từng phút từng phút trôi qua.
Tâm lý của năm người, những yêu thú cấp thấp không tim không phổi, hoàn toàn không thể hiểu được.
Sau khi Băng Giao rời đi, chúng lại trở lại dáng vẻ bình thường, làm những việc nên làm.
Khoảng chừng hơn hai khắc sau, Mộ Vân Yên đột nhiên lên tiếng.
“Về rồi.”
Thần thức mạnh mẽ khiến nàng ta nhận thức được tình huống trước một bước, các tu sĩ khác bất luận là thần thức hay Linh Giác đều chậm hơn nàng ta một bước như vậy.
Ngay cả Lưu Ngọc trên phương diện thần thức Linh Giác ngang ngửa nàng ta, nhưng bởi vì phạm vi của thần thức của hắn, nên việc quan sát của thần thức cũng chậm hơn một bước.
Vừa dứt lời, ở chân trời đột nhiên xuất hiện hai luồng Linh áp tràn ngập yêu khí tam giai đỉnh phong, đồng thời cũng đang nhanh chóng tiến lại gần.
“Grào!”
Nương theo tiếng gầm thét uy nghiêm, hai con quái vật khổng lồ xuất hiện trên mặt hồ.
Hàn quang ẩn hiện, vuốt rồng cứng cáp hữu lực còn đang giữ một vài con mồi đang hấp hối và đẫm máu.
Nhìn yêu khí, ít nhất cũng là ở cấp độ nhị giai.
Uy áp đột nhiên phủ xuống, lần nữa khiến những yêu thú cấp thấp bên hồ đại loạn.
“Rào!”
Có điều nương theo hai tiếng xé nước to lớn, hai con Băng Giao không hề dừng lại, trực tiếp biến mất trong hồ.
Sau khi sóng gió qua đi, mặt hồ gợn sóng lăn tăn rồi dần dần yên tĩnh lại.
“Hơn hai khắc một chút, xem ra nhiều năm như vậy, tin tức mà tông môn thu thập được không hề sai.”
Lưu Ngọc thấp giọng nói.
Bây giờ đã được xác nhận được thông tin không sai, việc kế tiếp mà bọn họ phải làm là chờ đợi một thời cơ thích hợp, đến khi hai con Băng Giao tam giai đỉnh phong ra ngoài, cũng đúng lúc ánh mặt trời và dương khí dồi dào nhất.
Thời gian này có dài có ngắn, nếu may mắn thì có thể đợi đến lần tiếp theo, nếu không may mắn thì phải hơn mấy tháng hay mấy năm cũng không phải là không thể.
Nhưng thân là một tu sĩ Kim Đan, chút lòng kiên nhẫn ấy hắn đương nhiên vẫn phải có.
“Đã như vậy, nơi này liền giao lại cho Cao đạo hữu.”
Dứt lời, Lưu Ngọc lập tức xoay người đi vào trong động phủ, dự định chợp mắt chăm sóc tinh thần một đoạn thời gian. …
Chờ thời cơ thích hợp, lần chờ này chính là hai tháng.
Hai con Băng Giao đã ra ngoài bốn lần, nhưng do thời điểm không thích hợp, năm người cũng không lựa chọn mạo hiểm.
“Băng Giao đã ra ngoài, các vị đạo hữu mau tới!”
Vào một ngày, lúc đang nhắm mắt điều chỉnh hơi thở, Lưu Ngọc đột nhiên nhận được tin tức của Cao Kiến Hàn, hắn lập tức mở mắt ra, trong con ngươi lóe lên ánh sáng rồi biến mất.
“Tính toán thời gian, đây hẳn là lần thứ năm Băng Giao đi ra ngoài.”
“Lúc này báo tin, chẳng lẽ là thiên thời đã đến?”
Nghĩ như vậy, động tác Lưu Ngọc không chút chậm chạp, nhanh chóng ra bên ngoài động phủ.
Khi hắn đến đại sảnh, đúng lúc gặp được ba người còn lại, bốn người gật đầu với nhau rồi cùng nhau hướng lên mặt đất.
Xuất hiện trên mặt đất, ánh mặt trời chiếu rọi vào mặt Lưu Ngọc, lúc này bầu trời quang đãng, đã liên tục nửa tháng không có mưa.
“Hoàn cảnh này, Băng Giao đúng là không thích.”
Lưu Ngọc trong lòng hơi động, sau đó lập tức để Linh Giác tinh tế cảm ứng.
Xung quanh Bích Ba đầm vẫn còn những sợi uy áp tàn dư chưa tiêu tan hết, xem ra Băng Giao vừa mới rời đi không lâu.
“Thiên thời đã đến, hôm nay ngươi muốn vượt hồ không?”
Trong lòng Trác Mộng Chân hiếm khi có hơi khẩn trương, nàng ta lên tiếng hỏi.
Với thực lực của Giao Long tam giai đỉnh phong, cho dù nàng ta có dùng hết những con bài tẩy thì cũng không chống đỡ được nửa khắc.
“Nếu không, chúng ta lại tiếp tục quan sát xem thế nào?”
Nước đã đến chân, nhưng Thương Lâu đạo nhân lại có hơi do dự, muốn tiếp tục quan sát một phen.
Cao Kiếm Hàn vẫn trước sau như một, trầm mặc không nói lời nào, cũng không phát biểu hay bày tỏ quan điểm, như thể là nước chảy bèo trôi.
“Tiểu nữ cho rằng, chúng ta nên lập tức xuất phát.”
Mộ Vân Yên lên tiếng.
Đối mặt với sự lựa chọn, nàng ta ngược lại quyết đoán hơn những người khác.
“Hai vị đạo hữu cũng đừng quên là, ở Hoành Đoạn sơn mạch, càng chờ lâu thêm một ngày thì càng thêm một phần nguy hiểm.”
“Chúng ta dừng lại ở một chỗ quá lâu cũng không phải là thượng sách, đây chính là địa bàn của Băng Giao.”
“Nếu chúng ta dừng lại quá lâu, khó tránh khỏi bị chúng nó phát hiện.”
“Lưu Mỗ nghĩ rằng chúng ta nên lập tức xuất phát.”
Lưu Ngọc quả quyết nói với Trác Mộng Chân và Thương Lâu đạo nhân.
Chờ đợi quan sát hay xuất phát, đang đều có hai phiếu hòa nhau, vì vậy ánh mắt mọi người đều nhìn Cao Kiếm Hàn, chờ đợi người này bỏ phiếu quyết định.
Thấy ánh mắt mọi người nhìn sang mình, Cao Kiếm Hàn khẽ nhíu mày, suy nghĩ một hồi rồi nói:
“Tại hạ cũng đồng ý lập tức xuất phát.”
Ba đấu hai, đa số thắng thiểu số, dưới tình huống tu vi của bọn họ không chênh lệch quá nhiều, thì việc này có thể quyết định hướng đi của đội ngũ.
Sau khi dứt lời, Trác Mộng Chân và Thương Lâu đạo nhân không phản bác nữa, cũng không biết bọn họ đã nghĩ thông suốt rồi, hay là chỉ bất đắc dĩ tiếp nhận hiện thực thôi.
Nói thì chậm, nhưng diễn ra thì nhanh.
Trên thực tế, thời gian năm người bọn họ trao đổi chỉ có bốn năm hơi thở, sau đó đã lập tức đưa ra quyết định.
Dưới sự che chở của “Thanh Hồn sa”, năm người bọn họ cố gắng hết sức thu liễm khí tức của mình, kề sát mặt hồ mà bay dọc theo.
Mỗi người đều cố gắng hết sức hạ thấp sóng pháp lực, sợ bị hai con Băng Giao còn lại chú ý.
Bích Ba đầm thực chất là một cái hồ lớn với bán kính chừng hơn chục dặm, ngay cả thần thức của Lưu Ngọc cũng chỉ có thể miễn cưỡng quét đến biên giới.
Nếu như hắn dùng chân để chạy, thì cho dù có thêm “Ngự Phong thuật” để gia tốc thì cũng tuyệt đối không để vượt qua Bích Ba đầm trong hai khắc.
Vì vậy, năm người bọn họ chỉ có thể mạo hiểm phi hành, đồng thời tận lực hạ thấp sóng pháp lực xuống.
“Vù vù.”
Gió thoảng qua, hươu sao đang uống nước cảnh giác nhìn xung quanh, nhưng không nhìn thấy gì.
Sau khi cẩn thận xác nhận rằng không có thiên địch nào đang rình rập, nó lại cúi đầu xuống, chậm rãi uống nước.
Đối với những yêu thú cấp thấp hoặc dã thú này mà nói, chúng có thể cả đời chưa từng nhìn thấy nhân loại.
Nhân loại đối với loại động vật này, là một sự tồn tại vô cùng xa lạ.
Với tư duy hỗn loạn của chúng nó, chúng căn bản sẽ không nghĩ đến phương hướng kẻ địch là tu sĩ nhân loại.
Bởi vì phải thu liễm lại sóng pháp lực, năm người bọn họ không thể không giảm tốc độ lại.
Nhưng với tốc độ của tu sĩ Kim Đan, chỉ cần nửa khắc là bọn họ đã tới vị trí song song ở giữa hồ.