Chương 1447 Âm thầm vượt Bích Ba đầm(3)
Dựa theo lẽ thường suy đoán, hang ổ của Giao Long hẳn là ở giữa hồ, vị trí này tương đối gần nhau, dễ bị phát hiện nhất.
Năm người Lưu Ngọc nhìn nhau, ăn ý tiếp tục giảm tốc độ, sóng pháp lực cũng tiếp tục được giảm xuống.
“Căn cứ vào tình huống hai con Băng Giao tam giai đỉnh cứ nửa tháng lại ra ngoài một lần, có phải có nghĩa là hai con Băng Giao còn lại chí ít đã hai trăm năm không hề đi ra ngoài không?”
“Dùng tình huống bình thường để suy đoán, tình trạng của chúng chắc chắn không tốt, bằng không cũng sẽ không tình huống như bây giờ.”
“Tiểu Thanh cũng là thuộc tính Băng, Yêu Đan và máu thịt của Băng Giao hẳn sẽ là một vật đại bổ với nó?”
“Nếu như có thể lấy được Yêu Đan, nói không chừng nó có thể lập tức lột xác thành Giao Long, đến lúc đó thực lực của nó có thể đại tăng.”
“Có điều so với an nguy của mình, thực lực Linh sủng đại tăng thì tính là cái gì?”
“Không đáng để mạo hiểm.”
Trong khi phi hành, trong đầu Lưu Ngọc thoáng qua suy nghĩ mê người này, nhưng hắn chỉ hơi mỉm cười rồi đặt sang một bên.
Linh sủng cũng chỉ là Linh sủng, mục đích của nó chỉ là để phục vụ cho bản thân, hắn sẽ không lẫn lộn đầu đuôi.
Một hơi thở, hai hơi thở.
Tốc độ của năm người đã giảm đi rất nhiều, có thể nói là tương đối, nhưng đối với hồ nước mấy chục dặm mà nói, tốc độ như vậy vẫn là vô cùng nhanh.
Lại nửa khắc sau, bọn họ đã đến phía bên kia của Bích Ba đầm, chuẩn bị rời khỏi khu vực này.
Lúc này, thời gian mới qua chưa đến một khắc.
Cảnh sắc ven đường cũng không thay đổi bao nhiêu, hai con Băng Giao tam giai đỉnh phong vẫn chưa có ý định trở về.
Khí tức của hai con tam giai dưới đáy hồ cũng không có bất kỳ dao động này, xem ra chúng không phát hiện ra bọn họ.
“Khí thức của hai con Giao Long này hình như có hơi kỳ lạ.”
Linh Giác cảm ứng được hơi thở của hai Giao Long, trong lòng Lưu Ngọc khẽ động.
Theo lý mà nói, đã là huyết mạch của Giao Long tam giai bẩm sinh, thì sức mạnh hẳn là phải vượt qua tu sĩ bình thường.
Nhưng khí tức của hai con Giao Long còn lại trong hồ này chỉ ở trình độ Kim Đan sơ kỳ, cũng chỉ hơn Trác Mộng Chân một bậc, điều này rõ ràng không bình thường.
“Nếu như là “thiên mệnh chi tử”, lúc này mình tiến vào trong hồ nói không chừng lại là một cơ duyên.”
“Nếu đủ may mắn…”
Nghĩ đến đây, Lưu Ngọc cười một tiếng.
Có điều hắn cũng không có ý cười nhạo, dù sao sau khi chiến đấu, đất đen cũng biến thành vàng.
“Hô.”
Thấy thời điểm nguy hiểm nhất đã qua, Trác Mộng Chân nhẹ nhàng thời ra một hơi.
Thần sắc của những người còn lại cũng đã thả lỏng.
Tính mạng có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, ngay cả Cao Kiếm Hàn, người luôn đặt tâm trí vào “Linh kiếm”, cũng cảm thấy áp lực rất lớn.
Từ khi bắt đầu chạy trốn, thân thể vẫn luôn căng thẳng.
Mặc dù từ khi kế hoạch Trường An bắt đầu, hắn ta đã chuẩn bị sẵn sàng để táng thân trong miệng yêu thú, nhưng khi thật sự đến lúc, ai có thể thật sự nhìn thấu được sinh tử chứ?
Những “kiến nghị bảo thủ” của Trác Mộng Chân và Thương Lâu lão đạo chẳng qua chỉ là bản tính con người, không có gì kì lạ.
Tâm thần của Lưu Ngọc cũng căng thẳng, biểu hiện cũng không khá hơn nhiều.
Để thận trọng, năm người giám sát lẫn nhau, không chạm vào bất kỳ cây cối hay một cọng cỏ nào ở Bích Ba đầm.
Cuối cùng khi quay đầu nhìn thoáng qua, hắn hoàn toàn rời khỏi khu vực này, bay về phía Tây Bắc.
Hồ nước xanh mấy chục dặm dần dần thu nhỏ lại trong tầm mắt, cuối cùng biến mất vô thanh vô tức, không nhìn thấy nửa điểm cái bóng.
Từng toà linh sơn nguy nga trập trùng phía trước, dần dần trở nên cao to rõ ràng.
Đám người Lưu Ngọc tiếp tục tiến về cửa ải khó khăn tiếp theo.
Liên minh lập ra con đường này, cũng không phải tuyệt đối thẳng tắp, có lúc sẽ có chuyển hướng nhất định, dùng để mê hoặc yêu tu.
Như vậy, cho dù bị phát hiện manh mối, cũng có thể kéo dài một chút thời gian, không dễ dàng bị nhìn thấu ý đồ… .
Nước bùn, ô uế, độc thảo.
Ba ngày sau, đám người Lưu Ngọc đi tới một khu vực đầm lầy, chính là “Hồng Huyết chiểu”.
Phóng tầm mắt nhìn tới, tất cả đều là đầm lầy màu đen, rất nhiều nơi mọc ra từng mảng độc thảo.
Nếu như không cẩn thận rơi vào, chắc chắn sẽ bị nước bùn vô tình màu đen thôn phệ!
Sở dĩ Hồng Huyết chiểu được gọi là Hồng Huyết chiểu, không phải là vì mảnh đầm lầy này có màu đỏ, mà là bởi vì chủng tộc yêu thú “Hồng Huyết Ngạc” ở bên trong mà được gọi tên như vậy.
Con ngươi loại Yêu Ngạc này hiện ra màu đỏ tươi, giống như máu người, hơn nữa còn có thể bắn ra nọc độc, vì vậy bị tu tiên giả gọi là “Hồng Huyết Ngạc”.
Năm người lơ lửng giữa không trung, không có mạo muội tiến vào khu vực đầm lầy, mà chuẩn bị quan sát theo dõi trước.
Lưu Ngọc phóng thần thức qua, liền phát hiện cái đầm lầy này vô cùng rộng lớn, lấy phạm vi thần thức của hắn cũng không thể dò tới biên giới.
Có trời mới biết bên trong ẩn giấu bao nhiêu yêu tu tam giai.
Liên minh đưa ra tin tức cụ thể, lấy ba cửa đầu làm căn cứ, nhưng nhân số thông qua cũng không nhiều.
Số người thông qua Thiên Ưng lĩnh đạt đến hai chữ số, nhưng khi thông qua Bích Ba đầm lại chỉ còn hàng đơn vị.
Mà người có thể thông qua Hồng Huyết chiểu, theo tin tức của năm tông tổng hợp lại, miễn cưỡng đạt tới ba người.
Có điều nguyên nhân thăm dò lúc trước, là phần lớn các đại tông môn lén lút tiến hành, không thành hệ thống.
Dù sao đối với bất cứ tông môn nào mà nói, liên tục tổn thất vài tên tu sĩ Kim Đan, cũng là thương gân động cốt.
Đồng thời ba người duy nhất thông qua, có niên đại cách nhau quá xa, khả năng tin tức xuất hiện sai số cũng rất lớn, không nhất định chuẩn xác.
Vì vậy, hiểu biết về Hồng Huyết chiểu, là ít nhất trong ba cửa đầu.
Chỉ biết mảnh đầm lầy này, có phạm vi khoảng hai trăm dặm, bên trong có bốn đến năm con yêu tu tam giai sinh sống.
Về phần tộc quần Hồng Huyết Ngạc nhất giai, nhị giai, thì đạt đến mấy trăm con.
Năm người đứng cách Hồng Huyết chiểu không xa, một bên vừa quan sát vừa trao đổi.
Thông qua tin tức của năm tông, Lưu Ngọc biết khu vực bên trái Hồng Huyết chiểu, tên là “Hắc thủy hồ”, nhưng yêu tu sinh sống bên trong tên là gì lại không biết.
Tu sĩ thành công thông qua mảnh khu vực này, đều lựa chọn Hồng Huyết chiểu là chỗ đột phá.