← Quay lại trang sách

Chương 1473 Sau bốn năm(2)

Dược lực của Kim Lân Quả cũng hoàn toàn tiêu hóa, bước ra một bước kiên cố trên con đường tam giai trung kỳ.

“Ba cái Tinh, Khí, Thần, cũng không phải là không hề liên quan.”

“Một cái tăng lên, nhất định sẽ kéo theo hai cái còn lại tăng lên, chỉ là phạm vi tăng lên có lớn có nhỏ mà thôi.”

“Lấy tình huống hiện tại đến xem, thời gian luyện khí đến Kim Đan trung kỳ, chắc là hai ba năm sau.”

“Chỉ là không thể hoàn thành đột phá trước lúc rời đi cũng quá đáng tiếc rồi.”

Trong con ngươi đen như mực, lập loè ánh sáng lý trí, Lưu Ngọc yên lặng suy nghĩ.

Sau đó hắn thu công đứng dậy, dùng pháp lực ngưng tụ thanh thủy rửa mặt một cái, thay một áo bào mới tinh, sau đó mở trận pháp rời phòng.

Lần này vừa bế quan chính là bốn năm, Lưu Ngọc gấp gáp muốn biết, tình huống hiện tại của mấy vị đồng đội là thế nào?

Sẽ không có người tự tìm đường chết, xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?…

Trong đại sảnh rộng rãi, hoàn toàn yên tĩnh quạnh quẽ.

Lưu Ngọc đẩy cửa mà ra, ánh mắt lướt nhìn xung quanh, chỉ thấy một bóng người lẻ loi, đang ngồi ở bên cạnh cái bàn đá màu đen đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Ánh mắt nàng ngơ ngác, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Trác Mộng Chân bị động tĩnh cửa phòng mở ra làm thức tỉnh, nhanh chóng nhìn sang, sau khi phát hiện là Lưu Ngọc thì hơi sững sờ.

Sau đó, cô gái luôn luôn kiêu ngạo này, lại đứng dậy chắp tay, chủ động chào hỏi:

“Thanh Dương đạo hữu.”

Sau khi lần lượt trải qua Thú triều bạo phát, rồi những gì nhìn thấy ở Hoành Đoạn sơn mạch, đã khiến Trác Mộng Chân tự biết vị trí của mình.

Nhìn dáng vẻ, dường như đã buông sự kiêu ngạo trước đây.

Ở cảnh giới Kim Đan, nàng chỉ là tu sĩ bình thường mà thôi, trong đội ngũ, cũng là người yếu nhất.

“Trác đạo hữu.”

“Mấy vị đạo hữu khác sao rồi?”

“Lưu mỗ bế quan bốn năm, không biết có chuyện quan trọng gì xảy ra hay không?”

“Đạo hữu có thể kể lại một chút không.”

Lưu Ngọc khẽ gật đầu, ngồi xuống một bên khác của bàn đá màu đen, thuận miệng hỏi thăm tình huống gần đây.

Trong lúc vô tình, cô gái đã từng là đối thủ này đã khó có thể tạo thành uy hiếp đối với hắn.

Lúc này đối mặt nhẹ như gió mây.

“Các đạo hữu khác cũng đang bế quan giống như Thanh Dương đạo hữu vậy, ta chỉ vội vã gặp mấy lần.”

“Có điều trận pháp Lăng Tiêu động chưa từng bị mở ra, ta nghĩ hiện tại đã an toàn.”

Trác Mộng Chân lắc đầu, nhanh chóng trả lời.

Không biết có phải cảm giác bị sai không, nhưng sau bốn năm nhìn thấy “đối thủ cũ”, nàng lại cảm giác khí tức đối phương mạnh hơn mấy phần!

Trong linh giác truyền đến uy hiếp nhàn nhạt.

Nhưng cẩn thận cảm nhận lại thì khí tức linh áp so với bốn năm trước giống như không có gì thay đổi.

Đốt ngón tay hơi dùng sức, Trác Mộng Chân theo bản năng nắm chặt bàn tay, sau đó giật mình lại mở ra.

Linh giác của tu sĩ rất ít sai lầm, nàng cũng không cho rằng cảm ứng của mình sai.

Như vậy loại trừ sai sót, chân tướng cũng chỉ có một.

Đó là trong bốn năm ngắn ngủi, thực lực đối phương, thật sự có tiến bộ nhảy vọt!

Nghĩ đến đây, Trác Mộng Chân âm thầm hoảng sợ, không có thất lạc nữa, mà cảm thấy vô cùng bất lực.

Nhớ lại năm đó giao thủ ở Yến quốc, tu vi đối phương mới chỉ là Trúc Cơ trung kỳ, còn nàng đã là Trúc Cơ hậu kỳ.

Không nghĩ tới, loáng một cái qua mấy thập niên, đối phương không chỉ đuổi kịp, mà thực lực còn vượt xa nàng.

Sự chênh lệch to lớn trong đó, khiến nữ tử này vô cùng khó chịu, nhưng lại không thể làm gì.

“Ừ.”

Lưu Ngọc nhàn nhạt gật đầu, cảm giác thái độ đối phương có chút thay đổi, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.

Không có tu sĩ nào có thể chân chính không quan tâm thực lực chênh lệch.

Sau đó, hắn thử hỏi thăm một ít tin tức liên quan tới yêu tộc Thiên Nam mà Hợp Hoan môn thu thập được.

Tuy năm người là “cùng hội cùng thuyền”, nhưng âm thầm phòng bị lẫn nhau.

Trước đó đều là đến phòng tuyến phong tỏa, mới cùng nhau chia sẻ tin tức về phòng tuyến phong tỏa.

“Tin tức liên quan với “Hắc Long quần sơn” “Vạn Yêu đại trận”, bản tông thu thập được cũng không nhiều.”

“Phân biệt là…”

Đối với loại vấn đề có chút khác người này, trong lòng Trác Mộng Chân hơi mâu thuẫn, khẽ cau mày nhưng vẫn nói ra.

Hết cách rồi, địa thế còn mạnh hơn người.

Lấy tình cảnh bây giờ, nàng không thể đắc tội bất cứ đồng đội nào nữa, bằng không rất có khả năng bị vứt bỏ.

Tuy rằng hiện tại nàng đang cố gắng sửa sai, cải thiện mối quan hệ nhưng hiệu quả cũng không tốt lên bao nhiêu, nhưng so với không hề làm gì vẫn tốt hơn?

Lưu Ngọc có chút bất ngờ, đối phương thản nhiên nói ra như vậy, khiến hắn thật sự không nghĩ tới.

Vừa rồi chỉ là thăm dò mà thôi.

Có điều, nếu đối phương đồng ý nói ra, đương nhiên hắn sẽ không khách khí, lúc này hỏi càng nhiều tin tức.

Dưới tình huống một người đồng ý nhượng bộ, cuộc trò chuyện này khá là thuận lợi, tình cảnh vô cùng hài hòa.

Hai người, ngươi nói một lời ta nói một câu, bất tri bất giác đã trôi qua nửa canh giờ.

Trò chuyện được một hồi, một vài “hiểu lầm” cũng đã tiêu trừ, quan hệ giữa hai người cũng cải thiện không ít.

Ngay cả chuyện sau đó đội ngũ nên làm gì, hai người cũng đưa ra ý kiến, không ngờ lại có mấy phần tương đồng.

Dù sao tính tình, phong cách của hai người cũng thiên về cứng rắn.

Chỉ là đến cảnh giới Kim Đan, theo thực lực và tu vi tụt hậu, nên Trác Mộng Chân đã không cách nào tiếp tục cứng rắn nữa.

“Lúc trước, đa tạ Thanh Dương đạo hữu đã tín nhiệm.”

“Để ta có cơ hội thử nghiệm tu bổ trận pháp, thoáng bù đắp sai lầm mà mình phạm phải.”

Không biết tại sao, bỗng nhiên Trác Mộng Chân lên tiếng nói cảm ơn.

Vấn đề nữ tử này nhắc đến, hẳn là việc bố trí “Thiên Nguyên Cấm Linh Trận” bốn năm trước.

“Trác đạo hữu không cần khách khí.”

“Lẽ ra lúc đó Lưu mỗ nên xuất phát từ góc độ đội ngũ, để đạo hữu thử một lần.”

“Vượt qua ngàn dặm xa xôi chạy tới Lăng Tiêu động, nếu cứ như vậy rời đi, sẽ cảm thấy quá mức đáng tiếc.”

“Không phải sao?”

Lưu Ngọc cười cười, thuận miệng nói.

“…”

Trác Mộng Chân gật đầu, dường như không quá hài lòng, hai người câu được câu không nói chuyện phiếm.

Bởi vì một số tâm tư mà nàng vẫn cố gắng lên tinh thần tìm đề tài.

Vẻ mặt Lưu Ngọc tựa như cười mà không phải cười, tựa lưng vào ghế ngồi, cùng với một câu hỏi một câu trả lời nói chuyện phiếm.

Vừa mới kết thúc bốn năm tu luyện, nên lúc này hắn muốn buông lỏng một chút, không có lập tức trở về gian phòng.

“Ai -!”

Nói được một lúc, Trác Mộng Chân nghĩ tới một đường khó khăn, và tình cảnh của mình, không khỏi thở dài một hơi.

Nàng cúi đầu xuống, trong con ngươi có chút mờ mịt.

“Thanh Dương đạo hữu, chúng ta thật sự có thể xuyên qua Hoành Đoạn sơn mạch, đi đến Trung Vực hoặc là Đại Đường sao?!”

Nữ tử này cúi đầu, đột nhiên hỏi.

Lưu Ngọc nghe vậy, ý cười dần dần thu lại, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị, trong mắt loé ra suy nghĩ sâu sắc.

“Không biết, Lưu mỗ cũng không biết.”

“Việc do người làm!”

Hắn lắc lắc đầu, cũng có mấy phần mờ mịt.

Sự tình đến trình độ này, Lưu Ngọc cũng không biết, sự lựa chọn của mình là đúng hay sai.