Chương 1474 Giấc mơ màu hồng
Có phải là nên chờ một chút, đợi được cơ hội càng tốt hơn, rồi lại thử đi đến Trung Vực.
Hắn chỉ biết mình không hối hận.
Việc do người làm!
Cảm thụ lực lượng mạnh mẽ trong thân thể, và pháp lực hùng hậu trong đan điền, Lưu Ngọc mới thoáng an tâm mấy phần.
Nói tới đề tài trầm trọng này, hai người đồng thời trầm mặc không nói, phòng khách lại rơi vào yên tĩnh một lần nữa.
Chỉ có tiếng thở dài lại thỉnh thoảng vang lên.
Sau khi trầm mặc một lúc lâu, Lưu Ngọc dự định trở về phòng ôn dưỡng pháp bảo, chỉ là lúc ngẩng đầu nhìn Trác Mộng Chân, lại cảm thấy hôm nay nữ tử này, có mị lực bất ngờ.
Đai lưng màu vàng quấn quanh eo, ôm chặt lấy thân thể có lồi có lõm, hiển lộ hết các đường cong mềm mại.
Phía trên hai cái xương quai xanh đối xứng xinh đẹp, là cái cổ thon dài trắng nõn như thiên nga.
Gương mặt trái xoan, mày liễu, ngũ quan tinh xảo ưa nhìn, ở dưới ánh đèn phản xạ ra một tầng ánh sáng mông lung.
Vẻ đẹp âm nhu của nữ tử hiện ra ở mỗi chi tiết nhỏ.
Cảm nhận ánh mắt có chút nóng bỏng, cùng với đồ vật ẩn chứa trong ánh mắt, Trác Mộng Chân xấu hổ trong lòng, không khỏi hơi cau mày.
Nàng vẫn thường nhìn thấy ánh mắt như thế trong mắt một ít tu sĩ.
Nhưng dám không che giấu đánh giá như thế, Lưu Ngọc vẫn là người đầu tiên, vẫn khiến người ta phản cảm như trước!
“Nam tu xấu xa suy nghĩ bằng nửa người dưới!”
Nữ tử này thầm mắng trong lòng.
Tuy rằng phần lớn đệ tử xuất thân từ Hợp Hoan môn, đều tìm đạo lữ từ rất sớm, giúp đỡ nhau hợp thể song tu.
Một vài đệ tử, không khống chế được dục vọng thân thể, thậm chí đến mức độ dâm loạn.
Nhưng đó chỉ là đại đa số đệ tử mà thôi, hơn nữa còn là đệ tử cấp thấp.
Đệ tử tinh anh, có tiềm lực chân chính, Hợp Hoan môn cũng phải cẩn thận bảo vệ, không cho phép đánh mất nguyên âm hoặc là nguyên dương từ sớm.
Dựa theo quy định ngầm của Hợp Hoan môn, sau khi “Đệ tử tinh anh” có tu vi nhất định, sư tôn sẽ tới gặp gỡ, giúp đồ đệ tìm đạo lữ thích hợp.
Bảo đảm không vì làm chuyện nam nữ quá sớm, mà dẫn đến mất đi tiềm lực.
Trác Mộng Chân chính là như thế.
Tư chất song linh căn, đồng thời độ hòa hợp linh khí không thấp, thiên phú tu luyện vượt qua hơn chín mươi phần trăm tu sĩ.
Khiến cho nữ tử này có thể ở lúc đầu một lòng tu luyện.
Tuy rằng mưa dầm thấm đất, hiểu được rất nhiều thứ, nhưng nguyên âm vẫn chưa mất.
Ban đầu tu luyện đến Trúc Cơ hậu kỳ, chính là thời điểm tìm một đạo lữ, sư tôn cũng đã sắp xếp, nhưng không may gặp đúng lúc “hai nước hỗn loạn”.
Nữ tử này ở trong Yến quốc chinh chiến, nhận được một ít cơ duyên, lại tích lũy đầy đủ công huân.
Liền lấy cớ xung kích bình cảnh Kim Đan, kiên quyết từ chối sư tôn sắp xếp chuyện liên quan tới đạo lữ.
Sau khi Kết Đan thành công, tự nhiên sẽ có quyền làm chủ với việc tìm kiếm đạo lữ của mình.
Nhưng bởi vì xem qua quá nhiều chuyện nam nữ trên “loạn tượng”, nên trong lòng Trác Mộng Chân có phản cảm, sau Kết Đan không đi tìm đạo lữ.
Nhưng sau khi cảm nhận ánh mắt nóng rực ở đối diện, lại nghĩ đến tình cảnh hiện nay, sau vài giây xấu hổ ngắn ngủi, trong lòng Trác Mộng Chân lại hơi động.
Lấy “Nguyên Âm” để đánh đổi, có nên hay không.
“Ùng ục “
Lưu Ngọc đánh giá trên dưới vài lần, liền lặng yên nuốt ngụm nước miếng.
Có điều, rất nhanh hắn đã ý thức được mình thất thố, dùng ý chí mạnh mẽ áp chế bản năng thân thể, thu hồi ánh mắt.
Tiếp tục nữa.
Đối phương không phải là tu sĩ bình thường, mà là Kim Đan chân nhân xuất thân danh môn đại phái, đánh giá không hề che giấu chút nào như vậy, quả thật có chút thất lễ.
“Di chứng về sau của công pháp - “
Lưu Ngọc thầm cười khổ.
Cảm nhận “Liệt Dương pháp lực” sôi sục trong cơ thể, cùng với khí huyết trở nên xao động, hắn lập tức tìm ra nguyên nhân.
Sau khi tu luyện “Tinh Thần chân thân” đến Liệt Dương cảnh, do trong cơ thể có quá nhiều dương khí, nên đã sản sinh ra một cái di chứng về sau.
Cứ cách mỗi một quãng thời gian, sẽ phải cùng nữ tu thảo luận “Âm Dương đại đạo” một phen, làm dương khí dồi dào đến mức sôi sục lắng lại.
Bằng không trạng thái thân thể sẽ ảnh hưởng đến tâm cảnh, thỉnh thoảng tâm thần không yên.
Tuy có thể áp chế bằng cách cưỡng ép hạ xuống, nhưng đối với tu luyện mà nói, không thể nghi ngờ là sẽ có một ít ảnh hưởng không tốt.
Tính toán một chút, thời gian tiến vào Hoành Đoạn sơn mạch đã hơn bốn năm rồi.
Thực ra từ mấy năm trước, thỉnh thoảng di chứng đã phát tác, chỉ có điều lúc đó còn có thể nhịn được, nên bị Lưu Ngọc cưỡng ép áp chế.
Có điều theo “Tinh Thần chân thân” đột phá, đạt đến Liệt Nhật cảnh trung kỳ, thì dương khí sôi sục càng thêm rõ ràng.
Lâu không điều hòa Âm Dương, khiến Lưu Ngọc thỉnh thoảng cũng bị ảnh hưởng, có lúc gặp suy nghĩ lung tung, lý do vừa rồi thất thố chính là như thế.
“Không tốt!”
Lưu Ngọc thầm nghĩ trong lòng không tốt, ý thức được hậu di chứng của công pháp phát tác, liền muốn trở về phòng điều tức.
“Xin lỗi, Trác đạo hữu.”
“Lưu mỗ đi trước một bước, cáo từ!”
Hắn đứng dậy, vội vã nói một câu, liền xoay người muốn đi đến phòng nghỉ.
Nhưng chưa đi được mấy bước, Lưu Ngọc đã không thể không dừng lại.
Bởi vì một đôi tay ngọc mềm mại không xương, đã gắt gao quấn ở bên hông, khiến hắn không cách nào tiếp tục di động.
Phía sau, hơi thở Trác Mộng Chân như hoa lan, trên người toả ra mùi thơm, nhưng lại im lặng không nói lời nào.
Sau khi trong lòng xẹt qua ý nghĩ “lớn mật” kia, nữ tử này thấy Lưu Ngọc muốn đi, liền theo bản năng làm vậy.
Nhưng chân chính đối mặt với thực tiễn, lại có mấy phần do dự, còn đang giãy giụa.
Thử hỏi có nữ tu nào trong lòng không có một giấc mộng tương cứu trong lúc hoạn nạn?