Chương 1515 Bày trận nghỉ ngơi
Có thể đoán được, nếu như không xử lý, trong vòng mấy chục năm nơi đây đều sẽ không có cỏ.
Sức sống của yêu tu tam giai rất mạnh mẽ, cho dù bị thương trí mạng như vậy, Tử Độc Tích vẫn còn chưa chết hẳn, thỉnh thoảng thi thể còn co giật.
“Phù -”
Chém giết kết thúc, Lưu Ngọc phun ra một ngụm trọc khí thật dài, nụ cười trên mặt chậm rãi thu lại, tâm hồ cũng dần dần khôi phục lại yên lặng.
“Lực lượng khí huyết dâng trào, quả thật phương thức chiến đấu thể tu, làm cho người ta cảm giác thoải mái.”
“Có điều huyết khí dâng lên đầu, rất dễ dàng làm ra một ít lựa chọn kích động, cần phải chú ý điểm này.”
“Có thời điểm không thể thật sự kích động được.”
Lưu Ngọc nhìn thi thể Tử Độc Tích và biểu hiện vừa rồi mình, yên lặng làm ra đánh giá trong lòng.
Sau đó tay trái lật một cái, Thanh Dương Ma Hỏa liền hiện ra, rơi vào trên thi thể Tử Độc Tích.
Chỉ mấy giây ngắn ngủi, đã thiêu hủy nó hóa thành tro tàn.
Chỉ để lại một viên yêu đan đen kịt, đặt trong hộp ngọc, thu vào nhẫn trữ vật.
Nhẫn trữ vật của Khổ Tâm lão tăng, cũng bị Lưu Ngọc tìm ra từ bên trong đám tro tàn, hắn không chút khách khí nhận lấy.
“Ba trăm độ.”
“Không sai, xem như là trong dự liệu.”
“Tính cả hai gã khác yêu tu, nhiên liệu có thể đến một nghìn tám trăm độ.”
“Đến thời điểm Thanh Dương Ma Hỏa lên cấp nhị phẩm, cũng sắp hoàn thành một nửa.”
Nghĩ như vậy, Lưu Ngọc quay đầu, nhìn về phía hai chiến trường khác.
“Ồ?”
Lưu Ngọc quay đầu lại, vừa vặn thấy Mộ Vân Yên thi triển bí thuật, ép con hắc điệp yêu tu tam giai sơ kỳ kia vào thế hạ phong, chiếm cứ quyền chủ động tuyệt đối.
Chỉ thấy tròng mắt long lanh của nữ tử này đã biến thành thâm trầm giống như màn đêm, lấp lóe hào quang tựa như ảo mộng.
Một luồng lực lượng thần thức cực kỳ đặc thù, lan tràn ra từ trong con ngươi, nhộn nhạo lên như từng vòng gợn sóng.
“Gợn sóng” nhìn như chậm nhưng thực ra cực nhanh, hầu như trong nháy mắt, đã lan tràn đến hắc điệp yêu tu.
Khiến cho trạng thái của nó thoáng trở nên hỗn loạn, giống như say rượu vậy, hai cánh đang động cũng trở nên vô cùng chậm.
Từng đạo phép thuật thần thông sắp phát ra, cũng bị ép cho bỏ dở giữa chừng.
Đại Mộng Xuân Thu!
Đây là một loại bí thuật công kích thần thức bên trong “U Mộng Tâm Kinh”, có thể mạnh mẽ khiến mục tiêu rơi vào mê man.
Nhẹ thì hỗn loạn, nghiêm trọng thì thần trí không rõ, thậm chí trầm luân trong mộng ảo cho đến khi tử vong.
Thời gian hiệu quả như nào, thì nhìn vào cường độ nguyên thần và trình độ kháng phép thuật của mục tiêu mà định.
“Đại Mộng Xuân Thu” và “Kinh Thần Thích” tương tự nhau, cũng có thể trực tiếp công kích nguyên thần.
Có điều so sánh với nhau,“Kinh Thần Thích” đơn giản là thô bạo hơn, nếu cường độ nguyên thần chênh lệch quá lớn, có thể trực tiếp yên diệt nguyên thần mục tiêu.
Mà “Đại Mộng Xuân Thu” lại khiến mục tiêu rơi vào trong mộng, nếu không thể tỉnh lại, sẽ bất tri bất giác chết đi ở trong mơ.
Sau khi triển khai bí thuật, Mộ Vân Yên liền nắm lấy cơ hội, hai đạo phép thuật kim thuộc tính có uy năng mạnh mẽ, biến thành hai cái kim kiếm chém ra.
Nữ tử này hết sức thông minh, không có lựa chọn công kích yêu khu cứng rắn của hắc điệp yêu tu, mà khống chế kim kiếm chém vào hai cánh của nó.
“Ầm”
Dưới tình cảnh đột nhiên không kịp chuẩn bị, hai cái cánh của hắc điệp yêu tu, bị chặt đứt tận gốc.
Là yêu cầm mất đi một đôi cánh, không chỉ mang ý nghĩa sức chiến đấu giảm nhiều, mà ưu thế tốc độ cũng không còn nữa.
Hơn nữa cảnh giới chênh lệch, trên căn bản là không thể cứu vãn.
Đúng như dự đoán, một giây tiếp theo Mộ Vân Yên liền lấy ra pháp bảo Kim Sắc Thằng Tác, biến hóa đến khoảng mười mấy trượng, vững vàng trói chặt hắc điệp yêu tu.
Bất kể nó giãy giụa như thế nào, cũng không thể tránh thoát.
Nhân cơ hội này, Mộ Vân Yên lại lấy ra Hoàng Sắc Phủ Việt, linh quang lấp lóe trên không trung, toả ra uy thế và khí tức kinh khủng, chuẩn bị phát ra một đòn trí mạng.
Nhìn tới đây, Lưu Ngọc âm thầm gật đầu.
Có bí thuật công kích thần thức, thực lực Mộ Vân Yên thực sự không yếu, cho dù đối đầu chính diện với Cao Kiếm Hàn, tỷ lệ chiến thắng cũng vượt qua năm phần mười.
Nếu đối mặt với tu sĩ hoặc là yêu tu chênh lệch về tu vi, thậm chí có cơ hội một kích tất sát.
Trừ phi, đối phương có pháp bảo, hoặc là thần thông phép thuật phòng ngự công kích thần thức.
“Thần” khó tu luyện nhất, một khi có thể đạt được thành tự ở phương diện này, thời điểm đối mặt với đại đa số tu sĩ, sẽ có ưu thế không nhỏ.
Điểm này, Lưu Ngọc tràn đầy lĩnh hội.
Có điều mắt thấy đối phương sắp chém giết hắc điệp yêu tu, hắn không có lựa chọn tiếp tục quan sát, bằng không nhiên liệu sẽ mất đi rất nhiều.
“Phốc”
Tay trái xoay một cái, Thanh Dương Ma Hỏa tái hiện, chớp mắt liền vượt qua khoảng cách mấy dặm, rơi vào trên yêu khu hắc điệp yêu tu.
Một cái chớp mắt tiếp theo, đột nhiên ánh lửa màu xanh dâng lên, bắt đầu cháy hừng hực.
“A a a”
Trong phút chốc, giữa trường lại vang lên tiếng gào thét thê thảm, dưới Thanh Dương Ma Hỏa thiêu đốt, hắc điệp yêu tu phát ra tiếng gào thét không rõ ý nghĩa.
Yêu tu này bị Kim Sắc Thằng Tác vững vàng trói chặt, chỉ có thể vận dụng yêu lực ngăn cản thiêu đốt.
Nhưng từ lâu Thanh Dương Ma Hỏa đã không phải như trước kia nữa, nếu không có thủ đoạn khác, chỉ dựa vào yêu lực tam giai sơ kỳ, chỉ có thể thoáng trì hoãn hỏa thế lan tràn mà thôi.
“A a a”
Tiếng gào thét không rõ ý nghĩa vang lên khoảng chừng mười giây, hắc điệp yêu tu liền không một tiếng động.
Hai giây tiếp theo toàn bộ yêu khu đều bị hóa thành tro tàn.
Chỉ để lại một viên yêu đan xoay tròn muốn chạy trốn, nhưng bị Mộ Vân Yên một phát bắt được.
“Một trăm độ.”
Lưu Ngọc triệu hồi ma hỏa, trong nháy mắt liền đưa ra số liệu, tất cả đều nằm trong dự liệu.
Sau đó thân hình hắn lóe lên, lại chạy về phía chiến trường của Cao Kiếm Hàn, Trác Mộng Chân, tiếp tục thu gặt nhiên liệu.
Sau khi đột phá lên Kim Đan trung kỳ, tiến bộ ở các phương diện lại trở nên chậm chạp, trong vòng hai mươi mấy năm rất khó lại có thêm tiến bộ nhảy vọt.
Mà “Thanh Dương Ma Hỏa”,“Vạn Hồn Phiên” tăng cường, cũng liền theo thực lực mình tăng lên mà tăng lên, nếu như có cơ hội tăng uy năng của hai “tên” này lên, đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua.
Huống hồ mỗi thời mỗi khác.
Trước mắt thực lực Lưu Ngọc rõ ràng vượt qua mấy vị đồng đội, thậm chí lấy một địch ba cũng không khó, hơn nữa Trác Mộng Chân còn kiên định đứng ở phía hắn.
Một mình hắn liền nắm giữ quá nửa quyền lên tiếng trong đội ngũ, chiếm cứ vị trí chủ đạo tuyệt đối.