Chương 1516 Bày trận nghỉ ngơi(2)
Dưới tình huống này, cái gì cá nhân không được quyết định, tin tưởng ba người cũng sẽ thức thời.
Trong đấu pháp, ba người bỏ khá nhiều công sức, Lưu Ngọc cũng sẽ không quá đáng.
Nếu như một mình độc chiếm chỗ tốt, chắc chắn sẽ khiến mấy người sinh ra khúc mắc trong lòng, khả năng ở thời khắc mấu chốt làm ra sự tình không lý trí.
Vì lẽ đó hắn chỉ cần một thân máu thịt của hai tên yêu tu, còn yêu đan, vẫn để cho ba người phân chia.
Như vậy tất cả đều hoan hỉ.
“Xì xì “
Nương theo tiếng yêu tu gào thét, Thanh Dương hỏa diễm cháy hừng hực, biến thi thể thành tro tàn, chỉ còn lại một viên yêu đan may mắn thoát khỏi.
Trận biến cố bất ngờ này, cũng theo đó mà hạ màn kết thúc.
Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, toàn bộ quá trình đấu pháp không vượt quá mười giây.
Bởi vì Lưu Ngọc nhúng tay nên thế cuộc nghiêng hẳn về một bên, quả thực như là tàn sát yêu tu vậy!
“Một nghìn tám trăm độ, tiến độ Thanh Dương Ma Hỏa lên cấp nhị phẩm, đã được gần một nửa.”
“Đến lúc đó, chỉ cần tìm được một loại linh hỏa nhị phẩm, thôn phệ nó là có thể lên cấp.”
Lưu Ngọc thu hồi Thanh Dương Ma Hỏa, thầm nghĩ trong lòng.
“Động tĩnh đấu pháp vừa rồi không nhỏ, rất có khả năng càng nhiều yêu tu hơn đang trên đường chạy tới, nơi đây không thích hợp ở lâu!”
“Đi thôi.”
Hắn bình tĩnh nói.
Nói xong, không để ý tới vẻ mặt khác nhau của ba người, tùy ý chọn một phương hướng, tiếp tục bay về phương bắc.
Bởi vì lo lắng đồng đội bị yêu tu bắt lấy sưu hồn, nên đó lúc trước năm người, cũng không có ước hẹn địa điểm hội hợp cố định.
Địa điểm hội hợp sau khi xuyên qua Vạn Yêu đại trận, chỉ ước định là một cái phương hướng đại khái.
Về phần con đường phía sau thì còn chưa thương lượng.
Vì lẽ đó, coi như Thương Lâu lão đạo bị yêu tu bắt giữ sưu hồn, cũng không cần lo lắng làm lộ tung tích của bốn người, sau khi đi tới phương hướng, cũng không có xác định.
Con đường cụ thể như nào, Thất Quốc Minh cũng chỉ sắp xếp đến Hắc Long quần sơn mà thôi, về phần con đường sau đó, lại để đội ngũ căn cứ tình huống mà tùy cơ ứng biến.
Ba người thấy Lưu Ngọc đã bay ra một đoạn, liền thu lại tâm tình có chút phức tạp, vận pháp lực lên vội vàng đuổi theo.
Dưới thực lực tuyệt đối, bọn họ đã không có tâm tư chống lại.
Huống hồ ba người cũng không phải một lòng, rất khó bỏ xuống thành kiến chung sức hợp tác, đây này cũng là Lưu Ngọc cố ý gây ra.
Đồng đội không nên quá tín nhiệm lẫn nhau, hai bên lại không có thành kiến quá to lớn, mới có lợi nhất với việc khống chế của hắn.
Khói bụi lượn lờ bốc lên, khí tức cấp bậc tam giai vẫn còn lưu lại, bốn người vội vã thu thập chiến trường một phen, rất nhanh liền biến mất không còn tăm hơi.
Tại chỗ, khe nứt ngang dọc khắp nơi, máu độc dẫn đến cây cỏ trong phạm vi lớn khô héo, mấy chục năm cũng khó mà khôi phục.
Đại địa yên lặng chịu đựng tất cả những thứ này.
Mãi đến tận hai khắc sau, mấy tên yêu tu mới từ phương hướng Vạn Yêu đại trận chạy tới, đánh vỡ phần yên tĩnh này.
Nhìn chiến trường tàn tạ khắp nơi, đám yêu tu nghi ngờ không thôi… .
Trác Mộng Chân thôi động “Thanh Hồn Sa” tạo thành vòng bảo vệ che đậy hành tung, bốn người Lưu Ngọc ép sát mặt đất phi hành.
Bay một hồi chính là hai ngày hai đêm.
Mấy người vẫn còn vết thương trên người, lúc trước điều tức ngắn ngủi, chỉ tạm thời ổn định lại thương thế.
Nhưng trải qua đấu pháp cường độ cao, lại liên tục chạy đi hai ngày hai đêm, tình trạng đã kéo dài đến cực hạn rồi.
“Chúng ta đi qua Vạn Yêu đại trận bị phát hiện, đã đánh rắn động cỏ.”
“Thời gian tiếp theo, nhất định yêu tộc sẽ tăng mạnh đề phòng các phòng tuyến, tuyệt không phải là thời cơ tốt nhất để đi qua.”
“Mạnh mẽ xuyên qua nguy hiểm quá lớn, theo góc nhìn của Lưu mỗ, chúng ta vẫn nên làm như lúc trước, tìm một chỗ trốn mấy năm.”
Nhận thấy khí tức ba người từ từ bất ổn, Lưu Ngọc hơi chau mày không thể nhận ra, sau đó dừng lại trên một mảnh rừng rậm rộng lớn, bỗng nhiên nói.
“Thanh Dương đạo hữu nói có lý.”
Mộ Vân Yên khẽ gật đầu.
Nhìn qua trạng thái nàng khá tốt, nhưng thực ra cũng bị thương nhẹ, lại trải qua chạy trốn và đấu pháp, nên lúc này rất muốn nghỉ ngơi một lúc.
Mắt thấy cuối cùng Lưu Ngọc cũng mở miệng, làm sao nữ tử này có thể từ chối?
Trạng thái của Trác Mộng Chân, Cao Kiếm Hàn kém hơn, thấy thế lập tức gật đầu đồng ý.
Đặc biệt là Cao Kiếm Hàn, ban đầu đã bị thương nặng, lại thông qua bí pháp đoạn chi sống lại, thân thể hao tổn lượng lớn nguyên khí.
Vào lúc này, khí tức hắn lúc cao lúc thấp, rất có xu thế rơi xuống Kim Đan sơ kỳ.
Hắn cần nhanh chóng tìm một chỗ tĩnh dưỡng, bằng không ngày sau có khả năng lưu lại mầm họa.
“Lúc này đã cách Vạn Yêu đại trận mấy vạn dặm rồi, khả năng sẽ tương đối an toàn.”
Nghĩ vậy, Lưu Ngọc mở miệng nói:
“Đã như vậy, chúng ta sẽ ở dưới vùng rừng rậm này, mở ra một cái động phủ lâm thời, nghỉ ngơi một quãng thời gian.”
Nói xong, thân thể hắn rơi thẳng xuống dưới, triển khai “Thổ Độn thuật” chui vào lòng đất.
Cũng không lâu lắm, mở ra một cái không gian không nhỏ dưới mặt đất mười mấy trượng.
“Thiếp thân có một bộ “Băng Phách Huyền Quang Trận”, cấp bậc đạt đến tam giai trung phẩm, tuy không bằng trận pháp Lăng Tiêu động, nhưng cũng có tác dụng che đậy thần thức dò xét.”
“Lúc trước chưa có cơ hội lấy ra, bây giờ dùng để làm trận pháp bảo vệ, vừa vặn rất thích hợp.”
Bên trong động phủ dưới lâm thời rừng rậm, bốn người tụ hợp lại một chỗ, Mộ Vân Yên mở miệng nói.
Bộ “Băng Phách Huyền Quang Trận” này có cả công lẫn thủ, còn có thể che đậy thần thức tra xét ở trình độ nhất định, công năng toàn diện vô cùng quý hiếm.
Chính là một trong những lá bài tẩy mà nữ tử này chuẩn bị, lúc trước vẫn không nỡ bỏ ra dùng.
Nhưng bởi vì sai lầm, nàng cần nhanh chóng được đồng đội tha thứ, nên không dám lo lắng nhiều như vậy.
“Băng Phách Huyền Quang Trận?”
“Không tệ.”
Lưu Ngọc đang cảm thấy đau đầu về việc làm sao che đậy thần thức yêu tu truy quét, nghe vậy con ngươi nhất thời sáng ngời, liền mở miệng khen.
Hắn không có quên hứa hẹn lúc trước, lúc này liền giúp Mộ Vân Yên giải vây, nói một ít lời hay.
Kiểu như nữ tử này vì bất đắc dĩ mới làm vậy, hiện tại đã thành tâm ăn năn, chắc chắn sẽ không có lần sau nữa.
Trác Mộng Chân, Cao Kiếm Hàn vốn có khúc mắc, dọc đường đi liền tục trừng mắt lạnh lẽo, nhưng dưới sự sắp xếp của Lưu Ngọc, cũng biểu hiện ra mình có thể hiểu được.
Dù sao cánh tay cũng không cưỡng được bắp đùi.
Lưu Ngọc đã biểu thị không tính toán, bọn họ còn có thể làm sao?