← Quay lại trang sách

Chương 1520 Kiểm kê thu hoạch, Hỏa Diễm Thế Giới(4)

Lưu Ngọc kiểm tra La Hán bát một lúc, trong lòng tự đưa ra nhận xét, sau đó thu vào nhẫn trữ vật.

Tuy hơi có chút thất vọng, nhưng thu hoạch xông qua Vạn Yêu đại trận lần này cũng không nhỏ.

Không chỉ thu được rất nhiều nhiên liệu cho ma hỏa, còn có Linh Thạch và pháp bảo, vì thế sau khi thoáng an toàn, tâm tình của hắn cũng khá vui vẻ.

Lưu Ngọc bình ổn tâm trạng một phen, sau đó lấy ra một cái bình ngọc, nuốt một viên “Tử Nguyên đan” vào bụng.

Tiếp theo nhắm hai mắt lại, vận chuyển công pháp “Thanh Dương Công”, bắt đầu tu luyện hằng ngày.

Tám năm trôi qua, cho dù lúc trước đám người Trác Mộng Chân, Mộ Vân Yên, chuẩn bị rất nhiều đan dược tu luyện, lúc này cũng gần như tiêu hao hết, vì lẽ đó tu vi tiến triển rất chậm.

Nhưng Lưu Ngọc lại khác, hắn đã sớm chuẩn bị năm mươi vạn Linh Thạch, lại có Tiên phủ thúc đẩy linh thảo sinh trưởng, vì lẽ đó bất cứ lúc nào cũng có thể luyện chế đan dược.

Bởi vì phần lớn thời gian là chạy trốn và di chuyển nên tốc độ tu luyện không thể không chịu một chút ảnh hưởng, nhưng so với mấy người khác, vẫn cứ là tăng nhanh như gió.

Theo công pháp vận chuyển, trên mặt Lưu Ngọc dần dần hiện lên ánh sáng màu xanh, chập chờn sáng tối, biến hoá thất thường.

Sau khi tu luyện Thanh Dương Công xong, lại lần lượt tu luyện “Tồn Thần Diệu Pháp”,“Tinh Thần chân thân”, đến khi luyện khí, luyện thần, luyện thể đều tu luyện một lần đã là nửa ngày thời gian trôi qua.

“Hưu hưu”

Trong căn phòng vừa cao vừa rộng, mồ hôi Lưu Ngọc đổ như mưa.

Song quyền của hắn lấp loé ánh sáng xanh thẳm, lúc thì biến thành màu bạc và màu cam, linh quang tam sắc nhiều lần lưu chuyển trên quyền phong.

Chuyện này dẫn đến trong phòng lúc nóng lúc lạnh, một khắc trước giống như liệt nhật, một khắc sau như rơi vào hầm băng.

Nhìn từ bề ngoài, nhiệt độ cách biệt ít nhất cũng hai trăm độ gì đó.

Trước đó, trên một vài đồ vật còn bao trùm băng sương, một khắc sau đã bị nước nóng thẩm thấu, liên tục biến hóa nhiều lần.

“Hô -”

Lưu Ngọc đánh xong ba bộ “Lưu Tinh Quyền”, liền thu công đứng lại, phun ra một ngụm trọc khí.

Sau khi tu luyện xong, tâm thần thư giãn được một chớp mắt, một cảm giác uể oải sâu sắc liền nhanh chóng kéo tới, quả thực không thể chống đỡ được!

Liên tục căng thẳng chạy đi, cộng thêm đấu pháp cường độ cao, khiến tâm thần tiêu hao to lớn.

Coi như thân thể mạnh mẽ hơn so với mấy người đồng đội, thì phương diện tâm thần tiêu hao, Lưu Ngọc cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Giờ khắc này mệt mỏi dâng lên, hắn không có dự định mạnh mẽ chống đỡ, ở trong loại trạng thái này, làm bất cứ chuyện gì cũng là làm nhiều công ít.

Hắn nhanh chóng rửa mặt một phen, sau đó nằm lên giường đá đi ngủ.

Mặt trời lặn xuống lại bay lên, lần này vừa ngủ chính là hai ngày hai đêm….

Hai ngày sau, Lưu Ngọc chậm rãi tỉnh lại.

Bởi vì có trận pháp bao phủ, nên động phủ không có ánh mặt trời, chỉ có ánh sáng Nhật Quang Thạch liên tục chiếu sáng, khiến người ta không biết ngày hay đêm.

Hắn bấm tay tính toán, mới phát hiện đã là giờ Thìn hai ngày sau.

Lưu Ngọc phục hồi lại tinh thần, đứng dậy rửa mặt, sau đó trở về phòng khách, khoan thai pha một chén linh trà.

Sau đó, lấy một bản tâm đắc tu luyện phép thuật do Trúc Cơ tu sĩ viết ra xem.

Tuy chỉ là Trúc Cơ tu sĩ viết, nhưng đều là sách hắn tỉ mỉ chọn từ Tàng Kinh Các của tông môn, có thể tiến vào Tàng Kinh Các, tự nhiên có chỗ độc đáo.

Có vài suy nghĩ mới mẻ, ngay cả tu sĩ Kim Đan cũng phải cảm thán, sau khi lật xem có thu hoạch không nhỏ.

Ví dụ như, Lưu Ngọc đã từng xem qua “Kim Linh Ảo Diệu”, cùng với quyển “Hỏa Diễm Thế Giới” trong tay này.

“Hỏa Diễm Thế Giới” và nhận thức về hỏa thuộc tính của phần lớn tu sĩ không giống, tác giả cho rằng hỏa diễm chẳng những có thể hủy diệt, mà còn có thể mang đến sự phục sinh.

Người này cho rằng, nếu hạn chế hỏa thuộc tính ở hủy diệt, thực sự quá hẹp hòi.

Vì lẽ đó cả đời tu sĩ Trúc Cơ tên là “Tế Hỏa chân tu” này đều đang nghiên cứu liên quan tới một mặt “Sinh” của hỏa thuộc tính, tiến hành vô số lần tự mình thí nghiệm.

Chỉ tiếc, đến cuối cùng cũng không đạt được tiến triển mang tính đột phá.

Tương truyền năm đó, người này từng dựa vào một phép thuật hỏa thuộc tính trác việt, đứng hàng “Tam anh tứ kiệt”.

Đáng tiếc, cuối cùng vẫn thất bại khi xung kích bình cảnh Kim Đan, ngã xuống dưới thiên kiếp.

Chỉ có quyển thư tịch “Hỏa Diễm Thế Giới” vẫn truyền lưu trong Tàng Kinh Các tông môn, sau đó Lưu Ngọc ngẫu nhiên phát hiện phục chế một phần.

“Xoạch” “Xoạch “

Gian phòng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có hồi lâu mới vang lên âm thanh lật sách.

Lưu Ngọc xem không chớp mắt, chìm đắm trong đại dương tri thức, ngay cả linh trà nguội cũng không phát hiện.

Mãi đến bốn canh giờ sau, bên ngoài phòng truyền đến động tĩnh, có tu sĩ đến bái phỏng, mới lưu luyến không muốn dời mắt.

“Cảnh giới càng cao, càng thuận tiện tìm hiểu chân lý, có vốn liếng đi được càng xa hơn.”

“Có điều mọi việc vẫn có điều bất ngờ.”

“Đáng tiếc.”

Lưu Ngọc lắc lắc đầu, hơi có chút tiếc nuối đối với vị tu sĩ Trúc Cơ có đạo hiệu “Tế Hỏa”, không thể ngưng kết Kim Đan kia.

Bằng không bản “Hỏa Diễm Thế Giới” hắn nhìn thấy hôm nay, nói không chừng còn có phần tiếp theo, đọc được càng nhiều tri thức về hỏa thuộc tính.

Một quyển sách mỏng manh, nhưng ẩn chứa tâm huyết suốt đời của một tên tu sĩ Trúc Cơ.

Hắn cẩn thận vuốt những nếp nhăn, trân trọng thu vào nhẫn trữ vật, lúc này mới mở trận pháp trong phòng ra.

“Ầm ầm ầm”

Cửa đá chậm rãi di động sang hai bên, phát ra tiếng vang trầm nặng.

Người đến chính là Mộ Vân Yên.

Nàng vẫn mặc một thân cung trang hồng nhạt, bày ra dáng vẻ thiếu nữ, hai tay đan chéo ở bụng, lẳng lặng đứng trước cửa.

Một loại “Quý khí” vượt qua công chúa thế tục không biết bao nhiêu lần, tự nhiên sinh ra, khiến tu sĩ bình thường không sinh ra nổi tâm mạo phạm.

Thế nhưng Lưu Ngọc lại không hề có chút rung động nào đối với loại thịnh thế mỹ nhân này.

Ánh mắt của hắn tùy ý nhìn đối phương, nhưng không mang theo chút sắc dục nào, giống như trước mắt chỉ là một cái túi da bao bọc trên khung xương.

Cửa đá còn chưa mở ra, hai người đã nhìn thấy nhau, có điều cả hai đều không lập tức chào hỏi.