Chương 1521 Thủ đoạn mới
Người mở miệng trước, thường sẽ bị thua thiệt trên mặt khí thế.
Mặc dù đã nói giao dịch “U Mộng Tâm Kinh” rồi, nhưng thời điểm đấu pháp quá ngắn ngủi, tự nhiên vẫn chưa bàn luận tốt giá cả.
Dưới tình huống bản thân đang ở trong Hoành Đoạn sơn mạch, khó có thể bổ sung Linh Thạch, tự nhiên Lưu Ngọc muốn tiết kiệm Linh Thạch một chút, vì vậy muốn nắm chặt quyền chủ động.
Về phần lạnh nhạt?
Hắn không lo lắng phương diện này chút nào, Mộ Vân Yên chủ động tìm tới cửa, trong lòng cũng đã thua nửa bậc.
Tiếp theo chỉ là lùi một bước, hay là lùi hai bước mà thôi.
Từ đầu đến cuối, quyền chủ động đều ở trong tay mình.
Mà nếu như đối phương không chủ động tới cửa, Lưu Ngọc cũng có biện pháp giải quyết, bất kể là nhắc lại chuyện xưa hay là tìm lý do khác, tất cả đều rất đơn giản.
Không có tu sĩ nào có thể chơi được Lưu Ngọc hắn!
Ở trong cảm giác của tu sĩ Kim Đan, thời gian một phần nghìn giây cửa đá mở ra đã là rất dài rồi.
“Thanh Dương đạo hữu.”
Mắt thấy cửa đá hoàn toàn mở ra, Mộ Vân Yên vẫn không kiên trì được, mỉm cười mở miệng.
Theo nữ tử này mở miệng, một hồi tranh đấu vừa rồi cũng theo đó kết thúc.
Tất cả đều im lặng không nói.
“Mộ tiên tử, mời vào.”
“Hàn thất đơn sơ, xin tiên tử bỏ qua cho.”
Lưu Ngọc nghe vậy liền cười đùa, mời nữ tử này vào trong phòng khách, tự mình rót một ly linh trà.
“Không tệ, dường như trà nghệ của Thanh Dương đạo hữu lại có tiến bộ rồi.”
Sau khi trầm mặc mấy giây, Mộ Vân Yên nâng chung trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nói.
“Tiên tử quá khen.”
Lưu Ngọc cười thầm trong lòng, nhưng trên mặt vẫn như thường.
Sau đó, hai người bắt đầu nói chuyện phiếm về những chuyện đã xảy ra trên đoạn đường này.
Cả hai đều ngầm hiểu ý, không có trực tiếp chuyển chủ đề, dối trá khách sáo.
“Thương Lâu đạo hữu không thể đến kịp, chỉ sợ lúc này đã lành ít dữ nhiều.”
Nước chè xanh quá nửa, bỗng nhiên Mộ Vân Yên nhẹ nhàng thở dài, đặt chén trà xuống nói.
Nói xong, trong mắt nàng lộ ra một tia thương cảm không tên, nhìn vẻ mặt dường như không giống giả bộ.
“Đúng là đáng tiếc cho Thương Lâu đạo hữu.”
“Có điều, chuyến này chúng ta đi vốn là nguy hiểm, sinh sinh tử tử cũng là bình thường, tiên tử không cần thiết vì vậy mà ảnh hưởng đến mình.”
“Nên nghĩ xem sau này làm thế nào giữ được tính mạng, mới là việc quan trọng.”
Thấy thế, Lưu Ngọc cũng mặc kệ thật giả, thuận miệng an ủi hai câu.
Sau đó hắn dừng một chút, nửa đùa nửa thật nói:
“Thế sự vô thường, cho dù là Lưu mỗ, lần tiếp theo lên đường ngã xuống, cũng không thể bình thường hơn được.”
“Đến lúc đó, mấy người tiên tử phải cố gắng tiếp tục đi tiếp!”
Nói đến sinh tử của đồng đội và tiền đồ gian nan, giọng điệu hai người chân thành hơn rất nhiều, dường như thật sự có ý tứ nói ra nỗi lòng.
Đối với việc Mộ Vân Yên thương cảm, Lưu Ngọc cũng có thể hiểu mấy phần.
Có điều, không phải là bởi vì Thương Lâu lão đạo, mà là một loại mèo khóc chuột, vật thương vật.
Lần này chết là đồng đội, như vậy lần sau, lần sau nữa, có phải sẽ đến lượt mình hay không?
Đương nhiên, Lưu Ngọc cũng không thể xác định, bên trong này có mấy phần chân tâm thực lòng, dù sao nhân tính là phức tạp nhất.
Cho dù là tu sĩ dối trá, hắn cũng không thể nào làm được hoàn toàn dối trá;
Cho dù là tu sĩ mê công danh lợi lộc, hắn cũng không thể quy tất cả về công danh lợi lộc;
Cho dù là tu sĩ hắc ám, nội tâm cũng sẽ không chỉ có hắc ám.
Chí ít, hắn sẽ không hi vọng trừ mình ra tất cả mọi người đều dối trá đối với hắn, công danh lợi lộc, hắc ám!
Vì lẽ đó tình cờ thổ lộ nỗi lòng, xem như là việc bình thường.
Dù sao trong hoàn cảnh ngột ngạt như vậy, vẫn phải tìm phương thức phát tiết, như vậy cũng còn tốt hơn rơi vào điên cuồng.
Có điều, nếu những tu sĩ thường hay nói “lời nói thật lòng”, vậy phải cảnh giác.
Nghe vậy, Mộ Vân Yên trầm mặc mấy giây, khổ sở nói:
“Thanh Dương đạo hữu nói rất đúng, là thiếp thân cố chấp rồi.”
Nói xong, biểu hiện của nàng lại nhanh chóng khôi phục như trước, biến thành dáng vẻ mỉm cười, giống như là trở mặt vậy.
Nhẫn trữ vật của nữ tử này lóe lên ánh sáng thâm thúy, một thẻ ngọc có tạo hình phổ thông, liền xuất hiện ở trong tay, nàng nói tiếp:
“Đây chính là toàn bộ nội dung của U Mộng Tâm Kinh.”
“Thanh Dương đạo hữu thật may mắn, trước chuyến đi này, thiếp thân miễn cưỡng tu luyện đến tầng thứ ba viên mãn, sư môn mới truyền thụ cho nội dung cuối cùng.”
“Nếu gặp sớm mười năm, nội dung sẽ không trọn vẹn.”
Trên mặt nàng hiện lên ý cười dịu dàng, cánh tay nhẹ nhàng lay động, lộ ra tay ngọc trắng nõn.
Trên cổ tay, dây đỏ buộc lục lạc rung động, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Tốc độ trở mặt nhanh như vậy, khiến Lưu Ngọc suýt chút nữa phun ra một ngụm linh trà, cho rằng mình bị lừa rồi.
“Không biết tiên tử muốn lấy cái gì từ Lưu mỗ để trao đổi quyển “U Mộng Tâm Kinh” này?”
“Thân ở trong Hoành Đoạn sơn mạch, chúng yêu vờn quanh, tuy công pháp thần thức quý giá, nhưng không thể khiến cho thực lực tăng lên rõ ràng.”
“Trái lại, chỉ có pháp bảo, đan dược, Linh Thạch là có thể gián tiếp, trực tiếp tăng cường thực lực, đó là đồ vật không thể thiếu.”
Tuy tốc độ trở mặt của Mộ Vân Yên vô cùng nhanh, cũng rất có mùi vị nữ nhân.
Nhưng Lưu mỗ hắn không phải đồ háo sắc!
Thời điểm giết chóc, không có chút mềm lòng nào, bất kể nàng là loại nữ tu gì.
“Không thể mang đến sự đề thăng rõ ràng?!”
“Vậy ngươi có thể không cần mà? Vì sao cứ muốn thừa dịp cháy nhà hôi của, nắm chặt không tha vậy?!”
Nghe Lưu Ngọc nói xong, chẳng biết vì sao trong lòng Mộ Vân Yên lại dâng lên một ngọn lửa vô danh, nụ cười trên mặt cũng hơi cứng lại, chửi ầm lên trong lòng.
Đã sớm nghe nói Thanh Dương lão ma vô liêm sỉ, nhưng không nghĩ tới…
Nhưng dù sao Mộ Vân Yên cũng là tu sĩ tu luyện mấy trăm năm, nhìn dáng vẻ tựa như cười mà không phải cười của đối phương, vẫn đè xuống tức giận trong lòng, không có để lộ ra ngoài.
Nàng khống chế sự tức giận lại, cố gắng bình tĩnh nói:
“Thiếp thân cũng biết đạo lý này, vậy theo cao kiến của Thanh Dương đạo hữu, giá cả bao nhiêu là thích hợp?”
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu!
Trong lòng Mộ Vân Yên xẹt qua câu nói này, bỗng nhiên bình tĩnh lại.
“Lưu mỗ cho rằng cái pháp bảo này và hơn tám vạn Linh Thạch là đủ rồi.”
“Tiên tử thấy sao?”
Lưu ngọc không vội vã lấy đi thẻ ngọc, trái lại bình tĩnh nhìn đối phương, trong giọng nói mang theo một tia không thể thay đổi.
Dứt lời, hắn lấy ra pháp bảo “Kim Cương châu” và tám khối Linh Thạch thượng phẩm đặt lên mặt bàn.
Một món pháp bảo và tám vạn Linh Thạch, luận giá trị, tự nhiên không quý giá bằng công pháp thần thức.
Nhưng đúng như lời nói lúc trước, tu luyện công pháp thần thức rất chậm chạp, mà Linh Thạch và pháp bảo lại có thể lập tức tăng cao hoặc ít hoặc nhiều thực lực.
Huống hồ, nó chỉ là một phần phục chế mà thôi, Mộ Vân Yên chỉ cần bỏ ra một cái thẻ ngọc trống không.
Tính ra nữ tử này chịu thiệt không ít, nhưng cũng không tính là quá mức chịu thiệt.
Lưu Ngọc lấy thế đè người, không phải là không thể ép giá đến càng thấp hơn, chỉ là hắn không muốn lựa chọn phương thức cực đoan như vậy.
Dù sao trong một quãng thời gian rất dài, mọi người vẫn là đồng đội, bởi vậy kết xuống thâm cừu đại hận, ngày sau làm sao cùng nhau vượt qua cửa ải khó?
Ở thời điểm chưa đi được quá nửa lộ trình, đã khiến cho nội bộ lục đục, không khỏi không quá sáng suốt đi.
Hơn nữa dù sao đối phương cũng là Kim Đan chân nhân, nếu làm ác quá, không hẳn là không có dũng khí cá chết lưới rách.
Có lúc “tôn nghiêm” có cũng được mà không có cũng được, nhưng có lúc lại vô cùng quan trọng, thậm chí có tu sĩ vì thế mà dùng sinh mệnh đi đánh đổi bảo vệ!
Vì lẽ đó, sau khi Lưu Ngọc suy tư một phen, vẫn không có ép giá quá, tổn thương đến “tôn nghiêm” của đối phương.
Như vậy đối với người nào cũng không có chỗ tốt.
“À, thiếp thân cho rằng cái giá này của đạo hữu vô cùng thích hợp.”
Mộ Vân Yên nở nụ cười không được tự nhiên, sau đó hồi đáp.
Tự nàng không hài lòng với cái giá này, nhưng nó vẫn ở trong phạm vi có thể chấp nhận được, không vượt ra ngoài ranh giới thấp nhất.
Biết không có hi vọng cò kè mặc cả, nên nữ tử này quyết đoán đồng ý.
“Đã như vậy, vậy liền giao dịch đi.”
Lưu Ngọc gật gật đầu, lúc này bàn tay nhẹ nhàng đẩy ra ngoài một cái, pháp bảo “Kim Cương châu” và tám khối Linh Thạch thượng phẩm, liền bị đẩy về phía đối phương.
Sau đó năm ngón tay biến thành trảo, nhẹ nhàng chộp một cái, thẻ ngọc liền bị hút vào trong tay mình.
Tiếp theo hắn cũng không khách khí, đưa thẻ ngọc đến gần trán, phóng ra một tia thần thức tiến vào bên trong kiểm tra.
Một lát sau, mặt Lưu Ngọc lộ vẻ tươi cười, khẽ gật đầu với Mộ Vân Yên.
Lấy kinh nghiệm tu luyện “Tôn Thần Diệu Pháp” đến tầng thứ ba, và tri thức tu hành, nguyên thần tích lũy nhiều năm, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, đã có thể cơ bản phán đoán ra thật giả.
Đương nhiên, các chi tiết nhỏ có sửa chữa hay không, phải đợi tìm hiểu mới có thể biết được.
Có điều Lưu Ngọc tin tưởng, Mộ Vân Yên sẽ không làm ra chuyện không sáng suốt như vậy.
Cô ta biết cường độ nguyên thần, thậm chí thần thức của mình còn muốn vượt qua cô ta, một hai năm là có thể lĩnh ngộ nội dung mấy tầng trước, chắc chắn không có khả năng làm giả.
Giao dịch hoàn thành, Lưu Ngọc cũng không vội vã tiễn khách.
Rất hiếm khi gặp được một tu sĩ tu luyện công pháp thần thức, hắn đã sớm muốn giao lưu kinh nghiệm phương diện này một phen, hiện tại chủ động mở miệng nói.
“Lưu mỗ cho rằng, thuộc tính nguyên thần cũng chia ra âm dương.”
“Ví dụ như âm tính chiếm cứ tỉ trọng cực cao trong âm hồn, ác quỷ, hồn thể.”
“Vì vậy e ngại lôi kiếp chí dương chí cương, nên bị công kích thuộc tính dương khắc chế, cực kỳ khó đề thăng cảnh giới lên, so với tu sĩ chúng ta còn muốn khó khăn hơn mười mấy lần.”
Cái gọi là “Vạn kiếp âm linh khó nhập thánh” chính là như thế.”
“Mà tu sĩ bình thường như chúng ta và phàm nhân thì lại…”
Lưu Ngọc thả con tép bắt con tôm, trước tiên nói ra một phần hiểu biết liên quan đến nguyên thần, thần thức, lấy đó làm thành ý.