Chương 1547 Cần phải cũng không có tiếc nuối! (3)
Cho dù về sau có nhiều Linh Thạch hơn nữa, cũng khó có thể mua được loại phù lục bảo mệnh như “Thuấn Tức Thiên Lý Phù”, mất đi rồi sẽ rất khó kiếm lại.
Đúng lúc này, Lưu Ngọc như muốn nói cái gì.
Thế là trước khi truyền tống bắt đầu một khắc, mấp máy môi nói ra mấy câu, cũng dùng pháp thuật khuếch đại âm thanh truyền ra trong bầu trời đêm.
“Tinh Hỏa quần sơn, bổn tọa sẽ còn trở lại.”
“Lúc ta trở về…”
Linh quang chói mắt màu trắng tiêu tan, hai người, cũng không biến mất không còn tăm hơi.
Chỉ còn lại mấy câu nói Lưu Ngọc dùng ngữ khí đạm mạc nói ra, là vẫn đang không ngừng khuếch tán trong trời đêm.
Nghe vậy, sắc mặt con tứ giai Hỏa Phượng kia trở nên hết sức khó coi.
Nó tuyệt đối không ngờ rằng, chỉ là hai tên tu sĩ Kim Đan nhân tộc, lại có thể chạy trốn dưới mí mắt của mình.
“Hơn nữa chỉ là tiểu bối Kim Đan, vậy mà dám tự xưng bổn tọa.”
“Bây giờ tu sĩ nhân loại cuồng vọng như thế rồi sao?”…
“Ầm ầm!”
Tiếng nổ nặng nề, kèm theo từng trận không gian rung động.
Một luồng bạch quang chói mắt xẹt qua, đột nhiên hai bóng người xuất hiện trên mặt đất.
Một người thân hình khôi ngô, cởi trần, tóc dài rối tung ở sau gáy.
Trên cánh tay phải còn có ba vết cào sâu đến tận xương, nhìn qua mà giật mình.
Sắc mặt người này ngưng trọng, hung khí ẩn hiện, mắt lộ hung quang, vừa xuất hiện liền lập tức đánh giá hoàn cảnh trước tiên.
Người còn lại có dáng người thon thả, eo thon, ngũ quan cực kỳ tinh xảo.
Có thể nhìn ra được đây là một nữ tu có dung mạo tuyệt đỉnh.
Nhưng lúc này, rất nhiều chỗ trên thân thể nàng lại bị tiên huyết nhuộm đỏ.
Ngay cả trên mặt, cũng có rất nhiều vết máu đọng lại.
Nhưng ở dưới máu đỏ làm nổi bật, da thịt càng lộ ra vẻ trắng nõn, nhìn lên càng hâm mộ, khiến người ta không nhịn được muốn dùng hết sức thưởng thức.
Hai người này chính là Lưu Ngọc và Trác Mộng Chân!
“Bịch!”
Vừa rơi xuống đất, Lưu Ngọc đã ổn định thân hình, thần thức đạt đến trình độ một trăm lẻ hai dặm, lập tức lan tràn ra bốn phía.
“Không phát hiện yêu tu, toàn là một ít yêu thú cấp thấp.”
“Hơn nữa nhìn hoàn cảnh, dường như đã rời xa Tinh Hỏa quần sơn, tạm thời xem như là an toàn.”
Dưới thần thức dò xét, tất cả sự vật trong vòng trăm dặm đều có thể thấy rõ như vân tay trên bàn tay.
Sau khi vội vã quét nhìn một vòng, Lưu Ngọc lập tức đưa ra kết luận trong lòng.
Sau đó hắn không ngừng lại chút nào, lập tức vận dụng các loại thần thức năng lực, tự kiểm tra thân thể.
Đề phòng bị yêu tu lưu lại ấn ký, sau đó một đường đuổi theo đến đây.
“Không phát hiện.”
Sau khi cẩn thận kiểm tra thân thể mình và Trác Mộng Chân mấy lần, đều không phát hiện ra có ấn ký lưu lại, Lưu Ngọc mới nhất thời yên tâm.
Tiếp theo, hắn không dám khinh thường, cẩn thận vận dụng thần thức,“Thần thức chi tường” đã được tối ưu hóa qua liền vờn quanh thân thể hai người.
Cứ như vậy, cho dù có yêu tu đi ngang qua, cũng không phát hiện được hai người tồn tại.
“Nơi đây là nơi nào!”
Sau khi xác định bản thân an toàn, Lưu Ngọc kéo pháp lực lên lăng không phi hành, dõi mắt quan sát tình huống phía xa.
Lúc này đã gần hết giờ mão.
Phía trên đường chân trời, mặt trời gian nan ló ra gần một nửa, cố gắng chiếu sáng bầu trời cùng đại địa, xua tan bóng tối hắc ám.
Lưu Ngọc dõi mắt nhìn phương xa, đảo qua phương bắc, phương đông, phương tây, đều không phát hiện ra dị thường.
Yêu thú cấp thấp vô cùng nhiều, đồng thời rất sinh động, có thể xác định hắn vẫn còn ở trong Hoành Đoạn sơn mạch.
Mà khi ánh mắt hắn hơi chuyển, quay đầu nhìn về phía nam, con ngươi không nhịn được hơi co rụt lại!
Chỉ thấy phía trên đường chân trời xa xôi, có một lá chắn màu xám đen quen thuộc, phóng từ mặt đất lên trời, một mực kéo dài đến cuối tầm mắt.
Vạn Yêu Đại Trận!
Căn cứ trải nghiệm của bản thân cùng với tư liệu của Thất Quốc Minh, Lưu Ngọc khẳng định, nơi đây không phải Hắc Long quần sơn.
Hơn nữa “Thuấn Tức Thiên Lý Phù” chỉ có thể di động nhiều nhất ngàn dặm, không thể vượt qua vạn dặm, truyền tống hắn đến Hắc Long quần sơn.
“Nói như vậy …”
“Nói như vậy, nơi đây chính là một đầu khác của Hoành Đoạn sơn mạch.”
“Trải qua hai mươi tám năm, mấy lần cửu tử nhất sinh, rốt cuộc Lưu mỗ cũng đến được đầu bên kia.”
“Không nghĩ tới nơi này cũng có một toà Vạn Yêu Đại Trận!”
“Hai tòa trận pháp cùng hoạt động, cộng thêm ở giữa có từng đạo phòng tuyến phong tỏa, vô số yêu tu cường đại, chẳng trách có thể ngăn cản Trung Vực và Thiên Nam liên hệ mười mấy vạn năm.”
“Không hổ là Vương Đình yêu tộc.”
Lưu Ngọc nhìn lá chắn màu đen ở nơi xa, trong lòng hiện lên suy nghĩ.
Hắn lại nghĩ đến một vấn đề:
“Không nghĩ tới sử dụng “Thuấn Tức Thiên Lý Phù” lại có thể trực tiếp xuyên qua Vạn Yêu Đại Trận.”
“Ngay cả trận pháp đỉnh cấp do Vương Đình yêu tộc cẩn thận bố trí cũng có thể trực tiếp vượt qua!”
Nghĩ tới đây, Lưu Ngọc vừa khiếp sợ lại đau lòng, rõ ràng “Thuấn Tức Thiên Lý Phù” còn quý giá hơn nhiều so với trong tưởng tượng.
Nếu như không có phù này, cho dù trải qua trăm cay nghìn đắng, đi đến một đầu khác của Hoành Đoạn sơn mạch, cũng rất khó vượt qua tòa Vạn Yêu Đại Trận trước mắt.
Nhìn trận pháp và cách bố trí yêu tu ở nơi đây, đối với tất cả tu sĩ Thiên Nam mà nói, chính là tình huống hoàn toàn xa lạ.
Dưới tình huống như vậy, muốn thành công xuyên qua, không phải người có số mệnh nghịch thiên thì không thể nào.
Mà “Vạn Yêu Đại Trận” do Vương Đình yêu tộc cẩn thận bố trí, thật không ngờ lại bị một tấm phù lục nhẹ nhàng hóa giải!
Lưu Ngọc cẩn thận suy nghĩ trong lòng, lại có chút thoải mái.
Dù sao “Thuấn Tức Thiên Lý Phù” cũng là phù lục do tồn tại Luyện Hư kỳ tự tay luyện chế, có hiệu quả kinh người cũng là bình thường.
Toàn bộ Tu Tiên giới đều công nhận, từ sau thời kỳ Trung Cổ đã không có tồn tại Luyện Hư kỳ sinh ra.
Tuy “Vạn Yêu Đại Trận” do Vương Đình yêu tộc cẩn thận bố trí, nhưng rõ ràng không chạm đến tầng thứ Luyện Hư.
Bị Thuấn Tức Thiên Lý Phù dễ dàng xuyên qua cũng là chuyện đương nhiên.
“Không biết xuyên qua toà Vạn Yêu Đại Trận này, có phải đã rời khỏi phạm vi thế lực yêu tộc hay không?”
“Cho dù không thể rời đi, có lẽ cũng không còn xa.”
“Không biết lúc này mình cách “An Nam phủ” trong tư liệu còn bao xa.”
Ánh nắng ấm áp chiếu sáng trên thân thể, xua tan mù mịt trong lòng, Lưu Ngọc âm thầm suy nghĩ, tâm tình không khỏi tốt lên.