Chương 1548 Cổ thành!
Thế nhưng dựa vào trực giác, hắn phán đoán chắc mình vẫn còn ở trong Hoành Đoạn sơn mạch, không có hoàn toàn rời khỏi phạm vi thế lực yêu tộc.
“Tiếp theo, càng phải cẩn thận hơn, tuyệt đối không thể ngã xuống trước bình minh.”
“Việc cấp bách lúc này vẫn trước tiên khôi phục thương thế, sau đó lại nói chuyện khác.”
Nghĩ tới đây, ánh mắt Lưu Ngọc hơi chuyển, nhìn về phía Trác Mộng Chân.
Chỉ thấy nữ tử này mặc kệ tất cả, ngồi xếp bằng trên mặt đất nhắm mắt điều tức, cố gắng ổn định thương thế trong cơ thể.
Lúc đầu nguyên thần nàng phải chịu thương thế nặng nề, tiếp theo bản mạng pháp bảo cũng bị hao tổn nghiêm trọng, cảnh giới rơi xuống đến Kim Đan sơ kỳ.
Cho dù như thế thì khí thế và linh áp quanh người vẫn rất không ổn định, rất có xu thế trực tiếp rơi xuống Kim Đan.
Một khi Kim Đan tan vỡ, sẽ khó có thể giữ được tính mạng, cho nên nữ tử này không lo được những chuyện khác, chỉ biết liều mạng vận công ổn định thương thế.
“Nguyên thần bị hỏa quang màu kim hồng tổn thương, kéo theo Kim Đan cũng bị liên lụy.”
“Thương thế của nữ tử này không dễ khôi phục chút nào.”
Nhìn đến đây, Lưu Ngọc khẽ lắc đầu, sau đó hai tay lập tức bấm pháp quyết.
Dự định thi triển bí thuật, chặt đứt liên hệ giữa huyết dịch, huyết nhục, các bộ phận thân thể với bản thân, miễn cho yêu tu dùng bí thuật lần theo.
“Vù vù!”
Lưu Ngọc liên tiếp đánh ra vô số pháp quyết, rơi vào trên trường kiếm bên hông.
“Thương!”
Phá Bại Chi Kiếm chấn động, vang lên tiếng kiếm minh trầm thấp mà mạnh mẽ.
Từng luồng khí tức phá bại, hoang vu, kích phát ra từ trên thân kiếm, quấn quanh lấy thân thể hắn.
Thánh hỏa không hồi, ngước mắt phá bại!
Cho dù là tu sĩ Kim Đan, thì khi dính phải khí tức hoang vu của phá bại chi kiếm, cũng sẽ tổn hại tuổi thọ.
Nhưng Lưu Ngọc là chủ nhân kiếm này, cho nên không bị ảnh hưởng.
Lúc này, khí tức phá bại, hoang vu vờn quanh bốn phía, linh giác hắn có thể mơ hồ nhận biết được, liên hệ giữa mình và huyết dịch, huyết nhục, các bộ phận thân thể đang nhanh chóng yếu bớt.
Không sai, vì không muốn để lại sơ hở nào, Lưu Ngọc đã trực tiếp dẫn động một tia lực lượng Linh Bảo, chặt đứt liên hệ với huyết nhục.
Dựa vào cảnh giới và tri thức thi pháp của bản thân, hắn cũng không quá yên tâm.
Mặc dù có đầy đủ tự tin đối với chính mình, tự tin giấu diếm được yêu tộc cùng cấp, tuyệt đối không có vấn đề.
Nhưng đối phương không nhất định là yêu tộc cùng cấp.
Nếu như yêu tu hóa hình tự mình thi pháp, dựa vào huyết dịch hoặc là huyết nhục rớt lại để truy tìm, Lưu Ngọc thật sự không có chắc chắn gì.
Giữa mỗi một cảnh giới lớn, đều là khác nhau một trời một vực!
Mà dùng Linh Bảo ngăn cách, mượn dùng một tia lực lượng Linh Bảo, sẽ thật sự không có sơ hở nào.
Dù cho có yêu tu hóa hình lần theo, cũng không có khả năng nhận ra được sự tồn tại của hắn.
“Không tệ.”
Cảm nhận liên hệ của mình trong cõi u minh bị chém đứt, Lưu Ngọc hài lòng gật đầu.
Sau đó làm theo cách cũ, vận dụng phá bại chi kiếm, cũng chặt đứt liên hệ giúp Trác Mộng Chân.
Khiến cho khí tức đáng sợ tràn ngập quanh người nữ nhân này, nàng miễn cường mở mắt ra liếc nhìn hắn, sau đó lại nhắm mắt lại, tiếp tục vận công điều tức.
Lấy thực lực của Lưu Ngọc, nếu như muốn gây bất lợi cho nàng, cho dù nàng sử dụng toàn lực phản kháng cũng không làm nên chuyện gì.
Nếu không phản kháng được, còn không bằng …
“Nơi đây không thích hợp ở lâu, trước tiên tìm một nơi mở động phủ, khôi phục thương thế và pháp lực.”
Ý nghĩ lóe lên, Lưu Ngọc hạ xuống, dọn dẹp dấu vết ở hiện trường.
Sau đó tiến lên, vác Trác Mộng Chân lên vai, tùy ý chọn một phương hướng, nhanh chóng bay khỏi nơi này.
Thực ra, nếu như dựa theo mệnh lệnh của Thiên Phong lão tổ, thời điểm này đã đến lúc rút đao khiêu chiến “Đội hữu”.
Thế nhưng đối với nhiệm vụ của tông môn, Lưu Ngọc luôn không để ở trong lòng.
Giữa tông môn và bản thân, hắn đương nhiên lựa chọn lợi ích của bản thân, quên đi mệnh lệnh của tông môn.
Dù sao trên đường cùng đi tới, hai người cũng đã hết sức quen thuộc, không cần thiết bởi vì nhiệm vụ tông môn mà lạnh lùng hạ sát thủ.
Nếu như không có Trác Mộng Chân, di chứng hậu công pháp …
“Lưu mỗ cũng không phải người háo sắc!”
Nghĩ vậy, sát ý trong lòng Lưu Ngọc tiêu tan, vác Trác Mộng Chân biến mất tại chỗ. …
“Nơi đây không tệ.”
Vì có thần thức chi tường che giấu sự tồn tại của bản thân, nên Lưu Ngọc một hơi bay ra hơn một ngàn dặm, mới dừng lại dưới một sườn núi nhỏ cây cỏ tươi tốt.
Sau đó hắn thi triển “Thuật Độn Thổ”, ôm Trác Mộng Chân trực tiếp trốn vào trong đất, tại vị trí dưới đất gần một trăm năm mươi trượng, dùng Lạc Nhật Kim Hồng Thương mở ra một cái không gian.
Hắn qua loa mở ra một cái không gian không lớn không nhỏ, chia thành hai cái gian phòng một lớn một nhỏ, dùng pháp thuật khô cứng bùn đất lại, sau đó bố trí “Huyễn Diệt Tam Nguyên Trận” xuống.
“Tốt rồi.”
Lưu Ngọc nhìn kiệt tác trước mắt, sau đó thu Lạc Nhật Kim Hồng Thương vào Đan Điền, nhẹ nhàng gật đầu cảm thấy tương đối hài lòng.
Có câu nói quen tay hay việc.
Sau khi luyện tập qua nhiều lần, hắn đã là xe nhẹ chạy đường quen đối với chuyện mở động phủ này.
“Chuyện sau này, sau này nói.”
“Trác đạo hữu, trước mắt chúng ta khôi phục thương thế, sau đó lại thương lượng kế hoạch tiếp theo.”
Lưu Ngọc xoay người, nói với Trác Mộng Chân.
Trải qua một đoạn thời gian vận công điều tức, rốt cuộc khí tức và linh áp của nữ tử này, đã không còn mất khống chế và chấn động nữa, đã có thể hành động như thường.
“Ừm.”
Trác Mộng Chân yên lặng gật đầu, dường như bởi vì cảnh giới rơi xuống mà tâm tình không tốt lắm, nàng xoay người muốn đi đến gian phòng nhỏ của nàng.
“Chờ đã.”
Lưu Ngọc ngăn cản bước chân rời đi của nữ tử này, sau khi suy nghĩ một chút vẫn lấy ra một viên thuốc, khống chế bay về phía nàng.
“Đây là …”
Trác Mộng Chân theo bản năng tiếp nhận đan dược, không hiểu hỏi.
“Trác đạo hữu bị Hỏa Phượng tổn thương nguyên thần, trong thời gian ngắn muốn khôi phục cũng không dễ dàng.”
“Viên “Dưỡng Thần đan” này có thể tăng tốc độ khôi phục nguyên thần, đạo hữu cầm mà dùng.”
Lưu Ngọc hời hợt nói.
Bởi vì dùng quá nhiều, nên Dưỡng Thần đan đối với hắn mà nói, đã triệt để mất đi hiệu quả.
Đã rất lâu hắn không luyện chế loại đan dược này, viên trước mắt là đồ còn dư lại từ lần trước.
Nếu như thương thế nguyên thần không có linh vật hoặc đan dược trợ giúp, muốn khôi phục lại sẽ vô cùng chậm chạp, Lưu Ngọc cũng không muốn dừng lại quá lâu ở đây.