Chương 1549 Cổ thành! (2)
Sở dĩ hắn không chấp hành mệnh lệnh của Thiên Phong lão tổ, ngoại trừ cân nhắc đến di chứng hậu công pháp, còn có một số việc, một người đi làm không tiện lắm, hoặc là nói quá tốn thời gian.
Thời điểm này cần một trợ thủ như vậy.
“Đối với tu sĩ Luyện Khí kỳ Trúc Cơ kỳ mà nói, Dưỡng Thần đan có hiệu quả tăng trưởng thần thức.”
“Còn đối với tu sĩ Kim Đan như chúng ta, chỉ có thể là vật phẩm để khôi phục thương thế nguyên thần, không đáng bao nhiêu Linh Thạch.”
“Lúc trước bản mạng pháp bảo của đạo hữu bị hao tổn, hoặc nhiều hoặc ít đã tranh thủ cho Lưu mỗ một ít thời gian, để Lưu mỗ có đủ thời gian phản ứng, mới không bị thương thế.”
“Viên đan dược kia tặng đạo hữu.”
Lưu Ngọc nhẹ nhàng nói.
Nói xong phất phất tay, xoay người đi vào phòng lớn, rất nhanh bóng người biến mất không còn tăm hơi.
Nhìn hắn xoay người rời đi, Trác Mộng Chân lặng yên không nói, ánh mắt trên gương mặt hư nhược sáng lên mấy phần.
Một lát sau, nàng cũng xoay người đi vào trong phòng, bước chân nhẹ nhàng hơn không ít. …
Vừa tiến vào phòng, Lưu Ngọc liền quét nhìn bốn phía, bốn phía đều là vách tường trống rỗng đen nhánh.
Bởi vì cân nhắc đến chuyện, lần này sẽ dừng lại một quãng thời gian, nhất định sẽ tu luyện Tinh Thần chân thân, cho nên gian phòng này của hắn có không gian vô cùng lớn.
Cho dù khôi phục trạng thái chân thân, cũng sẽ không cảm thấy nhỏ hẹp.
Sau khi rửa mặt một cái, đổi một áo bào mới tinh, Lưu Ngọc liền lấy ra bồ đoàn thường dùng ngồi xuống.
Nhìn qua vết cào trên cánh tay phải, lông mày hắn hơi nhíu lại.
Công kích của tam công chúa Hỏa Phượng, ẩn chứa một loại hỏa diễm chi lực kỳ dị, bám vào trên vết thương, cho dù lấy thể phách mạnh mẽ của hắn, muốn khôi phục cũng không dễ dàng.
Hiện nay chỉ là tạm thời khống chế, khiến cho nó không tiếp tục chuyển biến xấu, muốn tiến thêm một bước hoàn toàn khôi phục lại, thì phải thanh trừ hết “Dị lực” trên vết thương trước.
Lưu Ngọc ngồi trên bồ đoàn, liên tục suy nghĩ.
Từng ý nghĩ hiện lên trong đầu, sau đó chìm sâu vào trong tâm hồ, gợn sóng dần dần biến mất, cuối cùng tiến vào trạng thái không linh.
“Oanh!”
Cảm giác thời cơ đã tới, hắn lập tức vận chuyển “Tinh Thần chân thân” .
Trong cơ thể truyền đến tiếng vang của khí huyết mênh mông, chín cái đại huyệt trên lồng ngực nối thành đồ án hình tròn, sau đó lập tức biến thành màu xanh thẳm.
Dưới sự điều khiển của Lưu Ngọc, vô số ánh sáng xanh thẳm hội tụ trên cánh tay phải, không lưu chuyển ở gần vết thương.
Linh quang màu xanh nồng nặc đến mức tận cùng, lần lượt gột rửa vết thương, rốt cuộc cũng ép “Dị lực” như giòi bám trong xương ra ngoài.
Đó là mấy luồng ánh sáng màu đỏ, được rất nhiều linh quang màu xanh bài trừ, cuối cùng bị đẩy ra ngoài thân thể.
“Phốc!”
Hồng quang hóa thành vài ngọn lửa màu đỏ sẫm, bị Lưu Ngọc trực tiếp dùng một tay hủy diệt, hóa thành từng làn khói đen biến mất.
Không còn dị lực cản trở, lại ở dưới pháp lực có chứa Tinh Thần chi lực phụ trợ, thương thế trên cánh tay phải của hắn, lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được khép lại.
Cộng thêm thể phách mạnh mẽ, nên chỉ trong mấy cái hô hấp đã khỏi hẳn, hơn nữa không để lại một tia vết tích.
“Có thể bắt đầu tu luyện rồi.”
Nhìn cánh tay phải khôi phục như lúc ban đầu, Lưu Ngọc liền lấy ra “Tử Nguyên đan” dùng, sau đó vận chuyển “Thanh Dương Công” tu luyện.
Tuy rằng trải qua đấu pháp sinh tử khiến hắn có phần uể oải, nhưng vẫn ở trong giới hạn có thể chịu được, hắn không thể bởi vậy mà lười biếng tu luyện.
Muốn trở nên mạnh hơn, thì ắt phải trả giá thật lớn.
Ví dụ như có lúc phải chịu đựng rất nhiều khó chịu, có lúc lại cần một mình đối mặt sự cô độc và cô quạnh.
Nhưng nếu như thật sự hiểu được tu tiên chân đế, thích loại cảm giác thăm dò chân lý kia, thì sự khó chịu đau khổ kia, ngược lại là một loại hưởng thụ.
Loại cảm giác dần dần trở nên mạnh mẽ, lúc nào cũng có thể cảm nhận được thực lực đang gia tăng, khiến người ta không cách nào tự kiềm chế chìm vào trong đó!
Lưu Ngọc tiêu tốn ba canh giờ, hoàn thành tu luyện “Thanh Dương công”, sau đó lại tiếp tục tu luyện “Tôn Thần Diệu Pháp”.
Từ Kim Đan trung kỳ đến Kim Đan hậu kỳ, yêu cầu tích lũy rất nhiều pháp lực.
Mặc dù đã đột phá lên cảnh giới trung kỳ được hai mươi năm, đan dược chưa từng thiếu, nhưng hắn vẫn còn một đoạn đường khá dài phải đi.
Dùng đan dược đã nhanh hơn so với tu luyện bình thường mấy lần rồi, nếu như không gặp được linh vật nghịch thiên, rất khó có thêm đường tắt có thể đi, chỉ có thể tu luyện từng bước.
Thế nhưng đối với tuổi thọ tám trăm năm mà nói, thì lúc này Lưu Ngọc mới chỉ một trăm chín mươi hai tuổi mà thôi, đúng là không cần sốt ruột.
Hắn càng cần ổn định căn cơ, bảo đảm tương lai ngưng tụ Nguyên Anh, tranh thủ cơ hội thừa thế xông lên thành công. …
Trong lúc chữa thương và tu luyện, thời gian nhanh chóng trôi qua, trong nháy mắt đã là ba tháng.
Trong đại sảnh, một mình Lưu Ngọc ngồi ngay ngắn.
Một tay cầm “U Mộng Tâm Kinh” lật xem, một tay cầm linh trà, thỉnh thoảng lại đưa lên miệng nhẹ nhàng thưởng thức một ngụm nhỏ.
“Ầm ầm ầm!”
Bỗng nhiên, âm thanh trầm muộn vang lên, một cái cửa đá khác chậm rãi mở ra, Trác Mộng Chân xuất hiện.
Lúc này nàng đã đổi một thân quần áo màu vàng, không còn dáng vẻ chật vật, máu me đầy mặt như ba tháng trước nữa.
“Nhìn khí tức nữ tử này, có lẽ Kim Đan đã không có vấn đề gì, chỉ là cảnh giới tạm thời rơi xuống, qua vài năm nữa sẽ lại có thể trở về trung kỳ.”
“Hơn nữa trạng thái tinh thần nàng cũng không tệ, xem ra dưới sự giúp đỡ của “Dưỡng Thần đan”, tổn thương nguyên thần đã khôi phục được bảy tám thành.”
Lưu Ngọc nghe tiếng nhìn sang, quét nhìn nữ tử này trên dưới vài lần, đưa ra phán đoán trong lòng.
“Bộp bộp!”
Tiếng bước chân vang lên, Trác Mộng Chân đi thẳng tới đối diện ngồi xuống, không có chút khách khí nào.
Đương nhiên hai người đều biết dài ngắn nông sâu, sau khi tiến hành nhiều lần “Luận đạo” như vậy, cũng không cần thiết quá khách khí.
Trác Mộng Chân trực tiếp ngồi xuống, nhất thời không nói gì, hai người đã thương lượng xong hôm nay sẽ xuất phát, nhưng dường như tâm tình nàng có chút không tốt.
“Mộ đạo hữu, Cao đạo hữu, cả Thương Lâu đạo hữu nữa …”
“Mỗi một người, thực lực đều vượt qua ta rất nhiều, nhưng đều mất đi tin tức, hơn nửa đã vẫn lạc.”
“Thực lực của ta phổ thông như thế, tùy tiện một tên yêu tu đi ra cũng không phải là đối thủ, thật sự có tư cách đến Trung Vực ư!”