Chương 1560 Tế nhân thư phòng(3)
Về phần yêu thú phàm huyết, nếu như không tới tam giai, nhiều nhất chỉ xứng hưởng dụng tu sĩ Luyện Khí và phàm nhân.
Tình cảnh này, bị tất cả các tu sĩ khác nhìn thấy, thế nhưng lúc này bản thân họ cũng khó bảo toàn, căn bản không dám ra mặt, nhiều nhất chỉ là mang theo vẻ thương hại trong mắt.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều không có tâm tư trao đổi gì, tình cảnh lại trở nên vô cùng yên tĩnh, không khí cực kỳ ngột ngạt.
Giống như có một viên đá lớn đè ở trên ngực khiến rất nhiều người không thở nổi.
Nhạc đệm qua đi, các tu sĩ còn lại tiếp tục giao trả nhiệm vụ, ví dụ của nam tu tiều tụy vừa rồi, không ngừng lặp đi lặp lại ở trong sân. …
Lấy thủ đoạn của Lưu Ngọc, hoàn thành nhiệm vụ tinh luyện Tử Kim thạch không thành vấn đề.
Sau khi trả nhiệm vụ xong liền trực tiếp rời khỏi địa hỏa phòng.
Dưới sự thống trị của yêu tộc, đãi ngộ của tu sĩ so với phàm nhân vẫn coi như không tệ.
Điều kiện tiên quyết là hoàn thành nhiệm vụ đúng theo hạn định và số lượng.
Trong thành có mấy loại phương pháp, có thể để cho tu sĩ phát tiết áp lực, giết thời gian, ví dụ như rất nhiều nữ tử phàm nhân có sắc đẹp tuyệt trần, tạo thành “Trà lầu” vân vân.
Bên trong mấy khu vực có hạn, tu sĩ có thể ra vào như thường.
Chỉ cần không đi làm một ít sự tình nguy hiểm, xúc phạm quy tắc, như cố gắng mở ra “Cấm Linh Hoàn” là được.
Có lẽ lúc trước đã xảy ra chuyện gì, nên yêu tu biết một mực cưỡng chế, dùng tính mạng mạnh mẽ cưỡng ép, khả năng không đạt được hiệu quả tốt nhất.
Vì vậy đã cho tu sĩ một chút không gian có hạn.
Dù sao chúng nó vẫn cần tu sĩ luyện chế pháp khí, pháp bảo, các loại đan dược, tuyệt không chỉ xem là đồ ăn được.
Từng mảnh bông tuyết bay xuống, làm cho nhiệt độ nhanh chóng hạ thấp, khiến một ít phàm nhân thân thể không tốt, liên miên ngã xuống.
Hoa tuyết rơi vào kẽ tóc và gò má, mang đến từng tia cảm giác mát mẻ.
Phóng tầm mắt nhìn tới, đại địa và thành trì, đều mặc vào một tấm bạch y dày đặc.
Trong thời gian một tháng, Lưu Ngọc đã cơ bản hiểu rõ tình huống Xương Nam thành, hắn dự định đêm nay sẽ đi do thám.
Nhìn xem có thể liên lạc với tu sĩ An Nam phủ, hoặc là tu sĩ Trương gia hay không.
Về phần Trác Mộng Chân, thì bị hắn sắp xếp tiếp tục thu thập tin tức, không chỉ có tin tức về Xương Nam, mà còn có các tiên thành khác trong An Nam lục châu. …
Quanh đi quẩn lại mấy canh giờ, sắc trời đã hoàn toàn trở nên tối tăm.
“Tế nhân thư phòng.”
Mê hoặc trải rộng các cơ sở ngầm trong thành trì, sau khi xác định không bị chú ý, Lưu Ngọc mới dừng bão tuyết tung bay đầy trời lại, bước đi bên ngoài một tòa thư phòng.
Bão tuyết đầy trời, vô số bông tuyết như là lông ngỗng bay ào ào xuống.
Dưới ánh sáng có phần mờ tối chiếu rọi xuống, hình thành từng cái bóng đen trên mặt đất, sau đó lại nhanh chóng biến mất.
Nhìn về phương xa, đêm tuyết này vô cùng ngột ngạt.
Trong bóng tối, dường như ẩn giấu đi hồng thủy mãnh thú gì đó.
Gió lạnh thấu xương thổi qua, như là quái vật hô hấp khiến người ta không nhịn được nổi da gà.
Thế nhưng, đối với thể phách của Lưu Ngọc bây giờ mà nói, chút lạnh giá ấy căn bản không coi là gì.
Thân thể hắn giống như lò nung, liên tục tản ra nhiệt lượng kinh người, thậm chí có thể hòa tan bông tuyết bên ngoài ba thước.
Có điều cỗ khí huyết tản ra nhiệt lượng kia, cũng bị Ẩn Linh thuật và lực khống chế mạnh mẽ, khóa tất cả vào trong thân thể, không để lộ ra nửa điểm dị tượng.
“Sàn sạt!”
Lưu Ngọc phủi một tầng tuyết rơi trên vai, một trận xúc cảm lành lạnh truyền đến, hắn ngưng mắt nhìn về phía thư phòng bên ngoài mấy mười trượng.
Thư phòng không lớn, diện tích chỉ khoảng hai cái sân bóng rổ, phong cách cổ lão, có vẻ cực kỳ khiêm tốn nội liễm.
Phóng tầm mắt nhìn tới, thậm chí các góc cạnh còn có một ít vết tích mục nát, nhìn qua có chút năm tháng.
Tuy có chút cổ xưa, nhưng lại được dọn dẹp cực kỳ ngay ngắn, có thể nhìn ra chủ nhân của nó nhất định rất hay để ý.
Ở cửa lớn thư phòng, thỉnh thoảng có một ít tu sĩ ra ra vào vào, túm năm tụm ba tới đây đọc sách giết thời gian.
Tuy có một nơi như “Trà lầu”, có thể thư giãn trên thân thể, thoáng quên đi một chút thời gian.
Nhưng sự sung sướng nhất thời trên thân thể, cuối cùng cũng không cách nào bù đắp sự trống rỗng trên tinh thần.
Sau khi để nhu cầu thân thể phát tiết ra ngoài, sự trống rỗng trên tinh thần sẽ càng như bão táp kéo tới, đồng thời không thể ngăn chặn.
Mà lúc này, sẽ cần làm một ít chuyện, để bổ khuyết sự trống rỗng trong nội tâm, hiển nhiên đọc sách là một lựa chọn tốt.
Lấy tư cách thư phòng duy nhất trong Xương Nam thành, Tế Nhân thư phòng là một trong những nơi tụ tập của tu sĩ, cho dù đêm tối đã đến.
Nhưng vì đề phòng có tu sĩ truyền bá tư tưởng “Đại nghịch bất đạo”, tất cả thư tịch trong thư phòng, đều bị yêu tộc sàng lọc qua, mới cho phép đặt ở trên kệ.
Bên trong không có nội dung “Nguy hiểm”, ví dụ như tư liệu và kinh nghiệm tu luyện các loại pháp thuật, phần lớn là một ít thư tịch luyện đan, luyện khí, không thể trực tiếp tăng cường thực lực.
Nhưng có chút tu sĩ thông minh, đi tới chỗ nào cũng sẽ được coi trọng.
Nếu như có thể trở thành “Luyện Đan sư”,“Luyện Khí sư”, cho dù trên thực tế vẫn là tù binh, thì vẫn sẽ được yêu tộc cho một ít ưu đãi, dành cho một ít đặc quyền có hạn.
Ví dụ như chỗ ở tốt hơn, chỗ làm việc thoải mái hơn vân vân, thậm chí còn có “Tự do”.
Chỉ cần hữu dụng đối với yêu tộc, cho dù thân làm đầy tớ, không có tư cách cò kè mặc cả, cũng có thể sống cuộc sống thoải mái, thành người thượng đẳng bên trong đầy tớ.
Dưới sự tuyên truyền của yêu tộc, việc thông qua học tập trở thành Luyện Đan sư, Luyện Khí sư, sau đó hưởng thụ đãi ngộ vượt qua người ta một bậc, đã trở thành mục tiêu để rất nhiều tu sĩ bị tẩy não nỗ lực.
Cho nên thư phòng là một chỗ không tệ để đi.
Trong đêm bão tuyết, thư phòng tỏa ra ánh sáng ấm áp, Lưu Ngọc nhìn chăm chú kiến trúc cổ lão trước mắt, trong lòng xẹt qua tư liệu về “Tế Nhân thư phòng”.
Sau đó khẽ lắc đầu, nhanh chân đi về phía cửa.
“Soạt…”
“Soạt…”
Mỗi một bước chân Lưu Ngọc hạ xuống, đều sẽ lưu lại một dấu ấn thật sâu, một mực kéo dài đến cửa vào thư phòng.