← Quay lại trang sách

Chương 1561 Ta đang tìm một quyển sách gọi là Dung Trai Lục Bút Thư!

Thực ra vài chục vạn năm đi qua, trong lòng hắn vẫn có chút hoài nghi đối với việc liên lạc còn tồn tại hay không.

Dù sao thời gian mười mấy vạn năm cũng đủ để xảy ra rất rất nhiều sự tình.

Tuy thời gian An Nam phủ bị huỷ diệt không quá dài, nhưng thời điểm Đại Đường tan vỡ đã qua lâu như vậy, ai biết bọn họ có còn bảo lưu những điểm liên lạc kia hay không.

Nói không chừng đã giống như Đại Kiền, Đại Lương, thờ ơ với Thiên Nam rồi.

Trong một tháng lẻn vào Xương Nam, dấu chân Lưu Ngọc gần như đã trải rộng toàn thành, nhưng chỉ tìm được một cái tên quen thuộc.

Không biết phương thức liên lạc mười mấy vạn năm trước, phải chăng vẫn được truyền thừa xuống.

Có phải An Nam phủ đã lãng quên Thiên Nam?

Bước tới cửa vào, Lưu Ngọc mới phủi bông tuyết trên người xuống, chỉ thấy một tu sĩ dáng vẻ lục tuần, từ trong cửa nhìn ra.

Người này có chòm râu rậm rạp, thế nhưng hơn nửa đã hóa thành màu trắng, chỉ tình cờ mới thấy một vệt màu đen.

Trên người lão mặc một cái bào màu xanh không nhiễm hạt bụi, lộ ra một loại khí chất nho nhã, nếu như bỏ qua linh áp nhỏ bé không thể nhận ra, lão thật sự giống như văn sĩ trải qua quan trường chìm nổi trong thế tục, lui về ở ẩn.

Thấy có khách đến, thanh sam lão giả mỉm cười chắp tay, chào hỏi, biểu đạt thiện ý.

Nếu như là tu sĩ phổ thông, ấn tượng đầu tiên lưu lại sẽ là hảo cảm.

Thấy Lưu Ngọc một thân một mình, hơn nữa lại là đêm khuya đến đây, thanh sam lão giả có phần không rõ, hỏi:

“Tại sao quý khách đêm tuyết lại lẻ loi một mình như vậy?”

Sau khi nói xong, trên mặt ông lão vẫn duy trì nụ cười như trước, có lẽ là do thói quen, quen giúp người làm việc thiện.

“Tại hạ chưa bao giờ lẻ loi.”

Lưu Ngọc chắp tay đáp lễ, thâm ý nói.

Đồng thời, trong lòng hắn có chút kinh ngạc, bởi vì ông lão nhìn như bình thường không có gì lạ này, lại là một gã tu sĩ Kim Đan.

Hơn nữa đối mặt với tu sĩ Trúc Cơ như mình, lại không có vẻ kiêu ngạo gì.

Sở dĩ hắn vừa nhìn liền nhận ra, là vì trên chân thanh sam lão giả này, còn mang một cái “Cấm Linh Tỏa Liên”, đây là thứ chỉ khi giam cầm tu sĩ Kim Đan mới dùng đến.

“Hóa ra là thế.”

“Mời quý khách.”

Thanh sam lão giả nhẹ nhàng gật đầu, không để ý cũng không hỏi nhiều, mà làm ra động tác mời vào.

Lưu Ngọc khẽ gật đầu, bước qua ngưỡng cửa, nhanh chân tiến vào trong thư phòng.

Bão tuyết tung bay đầy trời biến mất không còn tăm hơi, trong nháy mắt không khí trở nên ấm áp.

Đi vào thư phòng, hai mắt hắn tùy ý quét nhìn bốn phía, quan sát cách sắp xếp của toà thư phòng này.

Bên phải căn phòng, để từng cái giá sách to lớn, giá sách được làm từ gỗ thô, hoặc dày hoặc mỏng, thư tịch được đặt chỉnh tề ở trên giá sách.

Bên trái căn phòng thì để từng cái bàn thật dài.

Cho dù màn đêm buông xuống, vẫn có không ít tu sĩ châm đèn đọc sách ở đây, cố gắng thông qua cách này trở thành “Người hữu dụng”, thay đổi “Vận mệnh” tương lai.

Bên trên đỉnh đầu, thì treo mấy cây đèn to lớn, bên trong đặt Nhật Quang thạch màu vàng, làm cho tia sáng vô cùng nhu hòa.

Thư tịch, bàn gỗ, giá đèn …

Mới nhìn, nơi đây giống như một thư phòng phổ thông, không khác thư phòng trong thế tục quá nhiều.

Lúc đi qua tu sĩ và giá sách, sắc mặt Lưu Ngọc như thường.

Hắn cũng giống như những tu sĩ phổ thông tới đây, đi thẳng đến giá sách bên phải, không có bất kỳ dị thường gì.

“Luyện đan cơ sở” “Luyện Khí cơ sở”

“Linh thảo cấp thấp toàn thư” “Luyện Khí nhập môn” “Dung trai ngũ bút”.

Ngước mắt nhìn lên, thông tin giống như tin tức Lưu Ngọc thu thập được trước đó, tất cả thư tịch trên giá sách đều liên quan tới tu tiên bách nghệ, không có bất kỳ thư tịch gì có thể trực tiếp tăng cường thực lực.

Hiển nhiên, yêu tộc vẫn vô cùng đề phòng với tư liệu ở phương diện này.

“Giờ Tuất.”

Lưu Ngọc liếc mắt nhìn sắc trời, tính toán thời gian hiện tại, sau đó hít sâu một hơi.

Chầm chậm đi lại giữa các kệ sách, ánh mắt không ngừng đảo qua từng quyển thư tịch, dường như đang tìm kiếm quyển sách mà mình quan tâm.

Vừa tìm một cái là trọn vẹn ba canh giờ.

Thời gian trôi đến giờ Sửu, những khách nhân khác trong Tế Nhân thư phòng cũng đã tản đi, mà Lưu Ngọc vẫn cau mày tìm kiếm giữa các kệ sách như cũ, dường như chưa tìm được thứ mình muốn.

Bình thường qua giờ Tý, thư phòng sẽ đóng cửa dọn dẹp, mà khách nhân cũng sẽ tự giác rời đi, không dám ảnh hưởng đến chủ nhân thư phòng.

Không chỉ bởi vì chủ nhân thư phòng là tu sĩ Kim Đan, mà càng quan trọng hơn chính là, lão là một gã trận pháp đại sư vô cùng hiếm thấy.

Cho dù trở thành tù binh, cũng nhận được đãi ngộ của yêu tộc. Được hưởng đặc quyền mà tu sĩ phổ thông mong muốn cũng không thể được, ví dụ như có thể nắm giữ một toà thư phòng ở Xương Nam thành, bình thường không cần tham dự những công việc cực khổ kia.

Thế nhưng thanh sam lão giả cũng gặp không ít tu sĩ khó dây dưa, nên có nhiều kinh nghiệm ứng đối.

Lão âm thầm cau mày, không để lộ ý tứ ngăn ở trước người Lưu Ngọc, ngữ khí bình tĩnh hỏi:

“Tiểu hữu tìm ba canh giờ, vẫn chưa tìm được sách cần ư?”

“Nếu không ngại có thể nói ra xem, lão mở cái Tế Nhân thư phòng này đã hơn một trăm năm.”

“Có thể ghi nhớ rõ ràng vị trí mỗi một quyển sách.”

Tuy Cấm Linh Hoàn có thể giam cầm pháp lực, nhưng ảnh hưởng đối với thần thức lại không quá lớn.

Không gian cái thư phòng này lớn như vậy, nếu dùng thần thức quét nhìn, không tốn bao nhiêu thời gian đã có thể nhìn hết toàn bộ, không thể tìm kiếm ba canh giờ mà vẫn còn đang tìm kiếm.

So với tu sĩ bình thường, hành vi của Lưu Ngọc rõ ràng không ổn, đã khiến thanh sam lão giả có phần cảnh giác.

Thậm chí trong lòng đang suy đoán đối phương có phải do Hỏa Tước tộc phái tới, có mục đích không thể cho ai biết.

Lưu Ngọc nghe vậy liền khẽ mỉm cười, thần thức lặng yên không một tiếng động đảo qua trong ngoài thư phòng.

Sau khi xác nhận an toàn để nói chuyện, gương mặt hắn trở nên nghiêm mặt, ngữ khí trầm giọng nói:

“Ta đang tìm một quyển sách… Gọi là Dung Trai Lục Bút Thư.”

Vừa nghe thấy lời ấy, con ngươi trải qua mấy trăm năm mưa gió của lão giả Kim Đan này, cũng không nhịn được co rụt lại.

Gương mặt cứng đờ, trên mặt hiện lên biểu tình cực kỳ khiếp sợ.