← Quay lại trang sách

Chương 1589 Khu rừng đen tối(3)

Về phần cuối cùng có thể thành công hay không thì xem thực lực và vận may cá nhân.

Nếu mỗi ngày tiến hành tu tập luyện thể, bị giam cầm pháp lực thì vẫn còn vài phần thực lực, có thể ứng phó một đám yêu thú cấp hai, vậy cũng có khả năng chạy trốn tương đối lớn.

Nhưng không thể vận dụng pháp lực, chỉ có thể chạy bằng hai cái chân. Qua bốn mươi hơi thở mà tu sĩ Kim Đan chạy nhanh nhất cũng mới chỉ thoát ra khoảng cách bảy, tám dặm.

Về phần người chậm nhất thì đã bị yêu thú vây quanh, không thể tự mình chạy trốn nữa.

Mà tu sĩ Kim Đan tu vi không ra gì thì hoàn toàn không phải đối thủ của yêu thú, phần lớn còn đang đứng yên tại chỗ.

Một khi chạy trốn bị bắt sẽ gặp phải trừng trị nghiêm khắc, thậm chí còn khổ hơn cả chết.

Mà không chạy, ít nhiều gì còn có thể sống tạm bợ thêm một thời gian.

Bởi thế, dưới tình huống chạy trốn có khả năng lớn sẽ thất bại thì chỉ có một phần nhỏ tu sĩ lựa chọn chạy trốn, phần lớn tu sĩ vẫn đứng yên tại chỗ.

“Tốt lắm, đỡ mất công Lưu mỗ.”

Thần thức Lưu Ngọc đảo qua, quan sát rõ ràng tình huống đội ngũ áp giải, đáy lòng thầm nói.

Hắn không hề che giấu Linh áp, khi đi tới trên bầu trời của đội ngũ, lập tức bị các tu sĩ phát hiện ra.

“Sao lại có tu sĩ tới đây?”

“Ba gã yêu tu kia đâu? Chẳng lẽ bị giải quyết cả rồi?”

Các tu sĩ nô lệ cảm nhận rõ ràng Linh áp thể hiện thân phận người tu tiên của kẻ đột nhiên xuất hiện, trong đầu dâng lên ý niệm như vậy.

Lúc này, một gã tu sĩ Kim Đan vẻ mặt mừng như điên, hô lớn:

“Đạo hữu thần uy cái thế, có phải ba gã yêu tu đều đã đền tội không?”

“Tại hạ là Tả Thiên Hoa của Cửu Linh môn thuộc Vân châu, thỉnh cầu đạo hữu hỗ trợ giải trừ giam cầm pháp lực, đồng thời tiện thể đưa ta một đoạn đường, ta vô cùng cảm kích.”

“Chờ trở lại tông môn, tại hạ tất có hậu báo!”

Thấy tu sĩ tên Tả Thiên Hoa lên tiếng, những người khác như ở trong mộng mới tỉnh, đều hô lớn:

“Tiền bối, có thể đỡ tiểu nữ tử một phen chăng, tiểu nữ tử nguyện làm nô tỳ, lấy thân báo đáp!”

“Tiền bối, ngài có thể đưa vãn bối một đoạn đường không? Vãn bối nguyện ý làm trâu làm ngựa…”

“Bái kiến tiền bối, vãn bối là người của Hoắc gia ở Ký châu…”

“Tiền bối, vãn bối là người của Phùng gia ở Ung châu…”

Bọn họ biết chỉ dựa vào thực lực của mình, lại bị giam cầm pháp lực, không có bất kỳ Pháp bảo, Pháp khí nào thì gần như không có hy vọng chạy thoát.

Không cần biết tu vi cao hay thấp, tu sĩ tại nơi này đều kêu gào gọi Lưu Ngọc, không tiếc khai ra các loại bảng giá.

Nỗ lực nắm lấy rơm rạ cứu mạng, một lần nữa nhận được tự do.

“Đưa các ngươi theo?”

Đáy mắt Lưu Ngọc không chút dao động, nở nụ cười lạnh lùng.

Hắn trở tay trái, Thanh Dương Ma Hỏa bùng lên, ngọn lửa màu xanh lá xông thẳng tới đám tu sĩ đang hô to gọi nhỏ, từ trên phủ xuống!

Nếu trong số những tu sĩ này có người lai lịch cực lớn, hắn không ngại cứu đối phương để đạt được phát triển tốt hơn ở Trung Vực.

Đáng tiếc là không có.

Nghĩ cũng đúng thôi, tu sĩ địa vị cực cao thì dù có bị ám hại cũng không đời nào bị buôn bán đến yêu tộc, sợ là phải diệt khẩu trước tiên.

“Á á!”

Trên đường mòn, lửa màu xanh lá lóe lên, nháy mắt hóa thành màu đỏ nhạt yêu dị, dẫn phát vô số tiếng kêu thảm thê lương.

Chỉ tốn một tức, toàn bộ tiếng la hét im bặt.

Dù là tu sĩ hay yêu thú đều bị Thanh Dương Ma Hỏa đốt cháy, hóa thành một đống tro xám ngắt.

Sau đó, Lưu Ngọc xoay chuyển độn quang, truy sát bốn gã tu sĩ Kim Đan chạy trốn chưa xa, muốn hung hăng thu gặt một lượt nguyên liệu.

Không có bất cứ trì hoãn nào, ba, bốn tức sau, giữa núi rừng khôi phục vắng vẻ.

“Lưu mỗ cũng không phải là chúa cứu thế mà!”

“Các ngươi chết cũng là đạt được tự do mà mình khao khát.”

“Lại còn làm ra cống hiến cho Ma Hỏa lớn lên, tương đương với làm ra cống hiến cho trận chiến Linh Vũ Thành sắp tới.”

“Coi như là chết có ý nghĩa.”

Lưu Ngọc triệu hồi Thanh Dương Ma Hỏa, nhìn đống tro bụi dưới đất, lạnh nhạt thu hồi ánh mắt.

Thế giới tu tiên này, vĩ lực quy về tự thân, có thể bay lên trời, chui xuống đất, trường sinh bất tử.

Nhưng tài nguyên hữu hạn, mỗi tu sĩ đều cần bôn ba vì đại đạo của chính mình.

Có đôi khi không dung được nửa phần ôn nhu!

Dù có Tiên Phủ làm chỗ dựa, hắn cũng cần nắm lấy những cơ hội có thể bắt được, sử dụng mọi thủ đoạn để làm mình mạnh lên.

Thế giới này tràn ngập kỳ tích và vô số khả năng, một ngày nào đó phát hiện có người mang ác ý, nhất định phải nhổ cỏ tận gốc!

Nếu lòng mang nhân từ, không chỉ có khả năng xảy ra chuyện xấu trong tương lai, còn có thể mang lại tai nạn và đại họa khủng bố cho người bên cạnh.

Quay đầu lại đường mòn xa xa dâng lên một đoàn tro bụi màu đen, Lưu Ngọc chợt minh ngộ vài thứ.

Hắn bỗng nghĩ đến ‘Giả thuyết dark forest’ mình từng đọc kiếp trước.

“Vũ trụ chính là một khu rừng đen tối, mỗi nền văn minh đều là thợ săn mang theo súng, giống như u linh ẩn náu trong rừng.”

“Nhẹ nhàng đẩy ra cành cây chặn đường, cật lực không cho bước chân phát ra một chút âm thanh nào, ngay cả hô hấp cũng phải cẩn thận từng li từng tí một.”

“Hắn phải cẩn thận là vì khắp nơi trong rừng đều có thợ săn ẩn náu như hắn, nếu hắn phát hiện những sinh mệnh khác, chỉ có một chuyện sẽ xảy ra.”

“Nổ súng tiêu diệt.”

“Ở trong rừng rậm này, người khác chính là Địa Ngục, là uy hiếp vĩnh hằng!”

“Bất cứ ai bại lộ sự tồn tại của mình đều sẽ nhanh chóng bị tiêu diệt!”

Giả thuyết dark forest lóe lên trong lòng Lưu Ngọc rồi biến mất.

Dù đặt ở thế giới tu tiên, quy tắc này cũng có thể áp dụng nhiều khía cạnh.

Bởi vì con đường tu tiên càng đến tầng cao thì tài nguyên quý hiếm cao giai càng thiếu hụt, mỗi tu sĩ cùng cấp đều là người cạnh tranh.

Bất cứ lúc nào, ở đâu, đều có khả năng hình thành uy hiếp mạnh mẽ với người bên ngoài.

Dù cho lòng mình không mang ác ý, sao biết được người khác cũng không có ác ý?

Coi như đối phương không có ác ý, hắn cũng khó biết được người này có ác ý hay không, chẳng may lầm tưởng đối phương có ác ý mà tiên hạ thủ vi cường thì làm sao bây giờ?

Dù hắn biết người ta không có ác ý, nhưng người ta sao có thể biết hắn không có ác ý?