Chương 1588 Khu rừng đen tối(2)
Trong lòng người tu tiên chứa toàn bộ hắc ám của thế giới, Lưu Ngọc cũng không đánh giá cao nhân tính.
dõi mắt nhìn lại, nơi kiếm ảnh màu xám hạ xuống xuất hiện một cái khe khổng lồ dài chừng trăm trượng, rộng khoảng hai, ba mươi trượng.
Khí tức phá bại dày đặc không gì sánh được đang bốc lên từ dưới khe rãnh, khiến cho diện tích khu vực không có sinh cơ dần dần mở rộng.
Dấu vết kiểu này quá sức rõ ràng.
Lưu Ngọc phi tới bên trên khe rãnh, kết nối tinh thần với kiếm linh, truyền đạt muốn nó tìm cách thu hồi khí tức phá bại, hoang vu nơi này.
“Vù vù…”
Thân kiếm vững vàng rung lắc, cuối cùng ‘Kiếm linh’ vẫn lựa chọn nghe theo, khống chế Phá Bại kiếm bay vào khe rãnh.
“Vù!”
Gió to bắt đầu khởi động, khí cơ trong phạm vi vài dặm nhất thời biến đổi.
Vô số khí tức màu xám trắng, xám đen dùng khe rãnh khổng lồ làm trung tâm, không ngừng xuất hiện trong khuôn viên năm, sáu dặm, cấp tốc tràn vào thân Phá Bại kiếm.
Chỉ hai tức sau, toàn bộ khí tức phá bại, hoang vu đã tràn cả vào trường kiếm.
Nơi này lập tức khôi phục bình thường, không cần tốn quá nhiều năm tháng để chữa lành vết thương nữa.
“Không tồi.”
Lưu Ngọc vươn tay chiêu gọi, lần nữa giắt Phá Bại kiếm bên hông, hài lòng gật đầu.
Sau khi hoàn thành nguyện vọng của Đường Thiên Bảo, lại tốn thời gian thật dài để “bồi dưỡng cảm tình”, cuối cùng kiếm này cũng nghe lời kha khá.
Không giống lúc mới theo hắn, không thèm đếm xỉa mảy may.
Đương nhiên, trong đó không thể thiếu công lao luyện hóa mạnh mẽ của Tiên Phủ, nhưng những chuyện không tốt thì không cần nhiều lời.
Sau đó, Lưu Ngọc xoay chuyển ánh mắt, đáy mắt hiện lên vài phần sát ý lạnh băng.
Hắn vận chuyển pháp lực, Lạc Nhật Kim Hồng thương lập tức chấn động, sau đó liên tục huy động bốn phía, bắn nhanh ra mấy nghìn đạo thương mang màu vàng đỏ.
Bắn nhanh về khắp vị trí quần sơn trong phạm vi ba mươi dặm.
Vừa rồi, trong thời gian đấu pháp, Lưu Ngọc vẫn luôn không thu hồi thần thức, thời khắc chú ý động tĩnh bốn phía.
Để phòng ngừa cảnh hắn vận dụng Phá Bại kiếm bị yêu thú cấp thấp tiết lộ ra ngoài, cần thiết diệt khẩu toàn bộ yêu thú cấp thấp chứng kiến.
Bản thân chúng nó không có tội, sai ở chỗ chúng nó chứng kiến thứ không nên xem!
Ngắn ngủi thời gian hai hơi thở mấy nghìn đạo thương mang màu đỏ vàng bay lên, rơi vào quần sơn xung quanh.
“Rầm rầm ầm!”
Chỉ giây lát sau, từng tiếng nổ vang lên, liên tiếp không ngừng.
Thương mang có vẻ yếu ớt không chút sức lực khi đối phó hai Hỏa Phượng lại cực kỳ hiệu suất trong việc tàn sát yêu thú cấp thấp.
Với cảnh giới của Lưu Ngọc bây giờ, dù chỉ một luồng thương mang rất nhỏ cũng có thể sánh với pháp thuật trung thượng phẩm nhị giai.
Có vài ánh thương to lớn một chút còn có được uy năng cực phẩm nhị giai, thậm chí là hạ phẩm tam giai.
Dưới sự nghiền áp của hắn, đa số yêu thú cấp thấp không thể may mắn tránh khỏi, dù có năng lực chặn một luồng thương mang cũng sẽ nhanh chóng bị những luồng tiếp ngay phía sau bao phủ.
“Rầm!”
“Uỳnh uỳnh!”
Quần sơn quanh quẩn âm thanh vô cùng dễ nghe.
Mỗi tiếng nổ vang lên tương đương với một sinh mệnh biến mất.
Chỉ một chớp mắt, có ít nhất mười tiếng nổ đồng thời vang lên.
“Hay chương nhạc tuyệt vời nhất thế gian cần thiết dùng sinh mệnh trả giá mới có thể vang thành tiếng đàn?”
“Loại nghệ thuật giết chóc này tuyệt đối không thể thiếu sự tàn nhẫn cần thiết, nếu không thì không hoành tráng được!”
Lưu Ngọc nhắm mắt lại, thưởng thức âm nhạc bên tai.
Cùng lúc vận dụng tu vi luyện thể, luyện khí khiến hắn có khả năng phát huy ra thực lực viễn siêu cực hạn của tu sĩ Kim Đan thông thường.
So ra thì đám yêu thú cấp thấp còn chưa đạt đến tam giai này cách hẳn một đại cảnh giới, cộng thêm vài tiểu cảnh giới.
Ngay cả thương mang tiện tay kích phát cũng không phải thứ yêu thú cấp thấp có năng lực chống lại.
Thương mang vàng đỏ rơi xuống, tựa như lưỡi liềm bay múa cắt phăng cỏ dại, hết thảy đều vô cùng thuận lý thành chương.
Chỉ hai tức sau, tiếng nổ vang bên tai dần dừng lại, toàn bộ yêu thú chứng kiến cảnh vừa rồi đều bị giết chết, không để lại hậu hoạn.
“Đáng tiếc, thời gian quá gấp rút, không thể vận dụng Thanh Dương Ma Hỏa, không thì lại thu gặt được một nhóm nhiên liệu rồi.”
Lưu Ngọc mở mắt ra, có vẻ hơi tiếc nuối.
Khoảng cách đám yêu thú cấp thấp này quá xa, hơn nữa tu vi cũng quá thấp, nếu như thật sự dùng Ma Hỏa thiêu đốt từng con một thì lãng phí quá nhiều thời gian.
Cân nhắc kỹ lưỡng, hắn vẫn quyết định dùng thương mang dứt khoát giết chết, mau lẹ nhanh gọn.
“Ầm!”
Trước sau tiêu tốn thời gian vài tức để xử lý tốt hậu hoạn, Lưu Ngọc lập tức huy động pháp lực, hóa thành độn quang xanh lá phóng lên cao, bay thẳng về phía đội ngũ nô lệ vừa rồi dừng chân. …
Tuy rằng xử lý yêu thú tu vi thấp rất phiền phức, nhưng trong đội ngũ nô lệ vừa rồi còn có sáu gã tu sĩ Kim Đan bị giam cầm pháp lực, tương đương với nhiên liệu biết đi.
Bỏ lỡ thì quá đáng tiếc.
Hiện tại Ma Hỏa tấn chức tam phẩm, thiếu nhiều nhiên liệu đến vậy khiến Lưu Ngọc chịu áp lực không nhỏ, cũng không thể tùy tiện lãng phí.
“Tính toán thời gian, từ lúc chuyện xảy ra đến bây giờ còn chưa quá ba mươi tức.”
“Theo thời gian Lộc yêu và Ngưu yêu đưa tin mà xem thì chắc hẳn vẫn tương đối đầy đủ.”
“Quay lại một chuyến cũng vẫn đủ thời gian.”
“Nhưng để tránh phát sinh ngoài ý muốn, tốc độ phải nhanh chóng, không thể trì hoãn chút nào.”
Đáy mắt Lưu Ngọc phẳng lặng không gợn sóng, nhanh chóng tự hỏi thời gian yêu tu có thể đuổi tới.
Đối với yêu tu Hóa Hình mà nói, khoảng cách bảy trăm dặm cũng không tính là xa, nếu nhận được tin tức, có lẽ sẽ đích thân đi một chuyến.
Nhưng Truyền Tấn phù cần thời gian bay tới, hơn nữa cũng không nhất định sẽ bị người nhận được sớm, nói không chừng trong lúc đó còn phải bàn bạc xem nên phái ai đi một chuyến, thế nên hắn cũng có đủ thời gian để hành động.
“Vun vút!”
Độn quang xanh lá vạch qua bầu trời, cơn lốc Linh khí vừa rồi dần bình ổn.
Lưu Ngọc khai hỏa toàn bộ tốc độ bay, lần thứ hai tiến vào trạng thái bạo phát, chỉ tốn chừng mười tức đã chạy đến địa điểm đội ngũ nô lệ vừa dừng chân.
Đã lâu không thấy ba gã yêu tu áp giải quay trở lại, có vài tu sĩ bắt đầu rục rịch muốn chạy trốn, đồng thời thực thi hành động.
Trong số sáu tu sĩ Kim Đan dư lại, có bốn gã lựa chọn chạy trốn, trong đó có cả nữ tu Kim Đan đã tố giác Quách Phá Vân. Nàng ta đã chạy ra một khoảng cách.
Qua hai đợt Linh khí gột rửa, còn có tích lũy tháng ngày thăng lên, dù bị giam cầm pháp lực thì thực lực của tu sĩ Kim Đan cũng không hề tầm thường.
Vẫn có thể nhân lúc yêu thú không chú ý, tìm chuẩn cơ hội chạy trốn, thậm chí đối kháng với chúng đôi phần.