Chương 1591 Tham và không tham(2)
Căn cứ uy thế vượt xa Pháp khí, Linh khí của những thứ này, dù không quan sát cũng có thể bước đầu cho ra kết luận.
Không có ngoại lệ, năm mươi vũ khí tại đây đều là Pháp bảo!
“Pháp bảo!”
“Hơn nữa có tới hơn năm mươi món!”
Khoảnh khắc ý thức được điều này, hô hấp của Lưu Ngọc vô thức dồn dập.
Ý niệm tham lam nháy mắt dâng lên từ tận trái tim, không thể ngăn chặn, muốn chiếm hết thảy năm mươi Pháp bảo trong nhẫn trữ vật làm của riêng!
Ánh mắt của hắn trở nên cuồng nhiệt.
Hơn năm mươi món Pháp Bảo, dù tính theo giá trị Pháp bảo bình thường nhất, mỗi món mười vạn Linh Thạch, tổng giá trị cũng đã là năm trăm vạn Linh Thạch!
Ngay cả với tu sĩ Nguyên Anh kỳ thì đây cũng tuyệt đối là một con số không tưởng!
Càng đừng nói, một vài Pháp bảo tinh phẩm trong đó bán được hai, ba mươi vạn Linh Thạch là chuyện thường.
“Trương gia thật là bạo tay!”
“Không thẹn là gia tộc thống trị lục châu An Nam suốt mười mấy vạn năm, các đời đều có tu sĩ kế thừa danh hiệu ‘Định Nam hầu’.”
“Năm mươi món Pháp bảo này mới chỉ là một phần, đương nhiên có tu sĩ khác đang bí mật hộ tống Pháp bảo tiến vào.”
Lưu Ngọc chấn động trong lòng, rung động vì danh tác của Trương gia, thậm chí hô hấp cũng chậm lại nháy mắt.
Nhẫn trữ vật đã ở trong tay, năm mươi món Pháp bảo kia cũng đều ở trong tay.
Giờ khắc này, hắn vô cùng muốn chiếm làm của riêng, sau đó lập tức chạy trốn, tiêu dao tự tại.
Có số Linh Thạch như vậy đủ để hắn tiêu dùng như nước trong một khoảng thời gian rất dài sau này..
Dù Lưu Ngọc tam đạo tề tu cũng gần đủ để tu luyện đến Kim Đan đỉnh phong.
Nhưng sau khi Lưu Ngọc tỉnh táo lại, suy tính cẩn thận, không thể không từ bỏ ý tưởng mê người này.
Đầu tiên, hắn đang ở trong địa giới lục châu An Nam, cho dù nắm giữ năm mươi Pháp bảo chăng nữa cũng không có con đường nào đổi thành Linh Thạch.
Thứ hai, chỉ dựa vào sức mạnh của chính mình, muốn chạy trốn khỏi lao tù lục châu An Nam này thì còn không biết phải tốn bao nhiêu thời gian.
Có thể nương theo đi nhờ Trương gia thì không thể tốt hơn.
Thứ ba, vẫn là vấn đề thanh danh.
Tuy rằng lục châu An Nam bị yêu tộc nắm giữ, nhưng Trương gia tồn tại hơn mười vạn năm, chắc chắn có con đường liên hệ với Đại Càn.
Đang trong lúc “khôi phục cố thổ” mà lại tham ô những tài nguyên này, một khi bị phát hiện sẽ bị người quy thành ‘gian tế nhân loại’, muốn thanh minh cũng không cách nào làm được.
Kế đó, thân phận “Thiên Nam sứ giả” sẽ không thể dùng ở Trung Vực được nữa.
Hơn nữa, một khi thân phận bại lộ, tất nhiên sẽ bị Đại Càn, Thánh Địa và các thế lực khắp nơi truy sát, từ nay về sau chỉ có thể mai danh ẩn tích, chịu hạn chế vô cùng.
“Dù sao thì giờ ta cũng không thiếu Pháp bảo, tham ô năm mươi món Pháp bảo này cũng chỉ để đổi thành Linh Thạch mà thôi.”
“Mà thực lực bản thân cũng sẽ không tăng lên theo cách này.”
“Tiên Phủ có thể thôi thúc Linh thảo ngàn năm đến hết cỡ, ta không hề thiếu những ‘tài nguyên bình thường’ này, luyện chế đan dược đổi thành Linh Thạch cũng chỉ tiêu tốn một ít thời gian mà thôi.”
Sau khi tâm tình gợn sóng bình phục trở lại, Lưu Ngọc nhìn nhẫn trữ vật trên tay, tự an ủi chính mình, nở nụ cười khổ.
“Nhưng dù vậy chăng nữa, nếu không lấy bất cứ thứ gì cũng không thể nào nói nổi?”
“Như vậy chẳng phải biểu hiện ra nhân cách của mình cao thượng quá mức đấy à?”
“Làm thế không giống tình huống bình thường, khó tránh khỏi dẫn người hoài nghi.”
Nghĩ tới đây, Lưu Ngọc xoay chuyển pháp lực, yên tâm thoải mái lấy ba phi kiếm, Pháp bảo tinh phẩm, ‘chuyển dời’ vào nhẫn trữ vật của mình.
“Vì hành động lần này, vận dụng Phá Bại kiếm tiêu hao một ‘ấn ký Linh lực’, đáng giá mười vạn Linh Thạch.”
“Hiện giờ lấy ba món Pháp bảo coi như bù lại, hợp lý quá đi chứ?”
Hắn hạ quyết tâm, đến lúc đó nếu Trương Đào truy hỏi, một hỏi ba không biết là được, giả vờ ngây ngốc đến cùng.
Ra chuyện hai Hỏa Phượng xuất hiện bất ngờ như vậy mà hắn còn có thể mang nhẫn trữ vật trở lại, đồng thời bảo toàn Quách Phá Vân. Tin chắc chỉ cần đối phương thức thời sẽ không tra hỏi đến cùng.
Nước quá trong ắt không có cá!
“Thứ này chính là ‘Uế Pháp Linh dịch’?”
“Đúng là có một loại Linh lực đặc biệt, có thể ăn mòn Pháp khí, Pháp bảo.”
“Nhưng xem nồng độ Linh dịch này, cần kha khá thời gian mới có thể ăn mòn Pháp bảo.”
Lưu Ngọc lấy một bình sắt màu đen ra, kéo mở nắp bình, nhìn thấy không gian đen kịt bên trong lóe lên tia sáng, cứ như chất lỏng óng ánh.
Bên trong chất lỏng màu đen ẩn chứa một loại Linh lực có tính ăn mòn.
vòng Cấm Linh, xiềng xích Cấm Linh đều là Pháp khí, không khó để ăn mòn. Nhưng nếu muốn ăn mòn Pháp bảo thì cần thời gian quá dài.
Không thể phát huy tác dụng giữa trận đấu pháp kịch liệt.
“Vô bổ.”
Lưu Ngọc khẽ lắc đầu, tiện tay thả lại chỗ cũ.
Với sức mạnh cơ thể hắn, dù bị xiềng xích Cấm Linh trói chặt cũng có thể dựa vào lực lượng cơ thể cường ngạnh tránh thoát, cũng không cần vật ấy.
Sau khi kiểm kê chiến lợi phẩm, xác định lợi và hại trong chuyện này, lại cất ba Pháp bảo phi kiếm tinh phẩm vào túi, Lưu Ngọc hài lòng, tiếp tục chạy về hướng Doãn châu.
Tia sáng màu xanh lục vạch ngang bầu trời, dần dần biến mất không thấy tăm hơi, xa xa lóe lên điểm sáng trắng nhỏ.
Lại hai ngày trôi qua, cả đất trời phiêu đầy tuyết trắng mênh mông, vạn vật đều bị tuyết bao trùm.
Đã tới Doãn châu!…
Có vẻ như chuyện xảy ra bên Linh Vũ Thành vẫn chưa truyền tới Xương Nam Thành.
Mặt đất trắng tuyết, thành cổ tàn tạ như ẩn như hiện, thành này vẫn dựa theo quán tính nguyên bản mà vận hành.
Nhưng dù ở trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, các nô lệ vẫn phải chịu đựng cái lạnh thấu xương, ra ngoài làm việc.
“Vút vút!”
“A!”
Tiếng trường tiên quất vào da thịt thỉnh thoảng vang lên giữa vùng tuyết an tĩnh, hòa với tiếng kêu thảm thiết vang dội hoặc rên rỉ yếu ớt của đám nô lệ.
Dù đã kiệt sức, dù đối mặt với rét mướt, bọn họ vẫn bắt buộc phải hoàn thành công việc trong tay.
Nếu không những cái miệng lớn như chậu máu xung quanh lúc nào cũng có thể cắn tới.
Có không biết bao nhiêu nô lệ gắng gượng không qua nổi trận tuyết lớn này, lặng yên không một tiếng động tử vong trong ngày đông giá rét. Chết không chút ý nghĩa.
Có lẽ một mảnh xanh biếc tươi đẹp kia sẽ vĩnh viễn chỉ còn tồn tại trong hồi ức của bọn họ
Thần thức của Lưu Ngọc lặng yên không một tiếng động lan tràn mà qua, cảnh tượng này ánh vào trong mắt hắn.
Lưu Ngọc nhìn các nô lệ bị vây trong nước sôi lửa bỏng, vẻ mặt không chút gợn sóng, lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
“May thật, may là tin tức còn chưa truyền tới.”
“Nếu không, chỉ cần thành này giới nghiêm, có khi sẽ có yêu tu Hóa Hình đến tọa trấn. Đến lúc ấy còn muốn lẻn vào là chuyện không hề đơn giản.”
Lưu Ngọc yên lặng nhìn kỹ tình cảnh này, gánh nặng trong lòng đã được trút xuống.