Chương 1592 Quyết định rút lui
Một lần thì lạ, hai lần là quen.
Hắn lặp lại thao tác, lần nữa qua mắt sự tra xét của giám công và yêu thú, lặng yên không tiếng động thay thế thân phận của một tên tu sĩ Trúc Cơ, sau đó lẻn vào trong thành Xương Nam.
“Bụp!”
Lưu Ngọc ‘gian nan’ lôi kéo một xe khoáng thạch đầy ắp, mỗi bước một dấu chân lún sâu trong tuyết, dễ dàng lẻn vào trong thành.
Giữa đất trời đầy băng tuyết, vẫn có phàm nhân hoặc tu sĩ vây chật xung quanh mấy công trình vĩ đại.
Bọn họ không phân biệt được ngày đêm, chế tạo ra đủ loại dụng cụ cho Hỏa Tước tộc, tăng cường thực lực tổng hợp của chủng tộc này.
Giữa bầu trời, từng con Hỏa Tước đế giai xoay quanh, trên lông chim màu đỏ tản ra khí tức ấm áp, không bị giá lạnh cực đoan ảnh hưởng chút nào.
Chúng nó nhìn mấy chục nghìn nhân loại bên trong thành, yêu đồng tràn đầy khát vọng muốn ăn, chỉ là bị yêu tu cao giai chế định quy tắc giới hạn nên không thể ăn no nê thỏa mãn được.
Nhưng chỉ cần có phàm nhân hoặc là tu sĩ bị cho rằng ‘không còn giá trị’, chúng nó sẽ lập tức lao xuống cắn nuốt.
Lưu Ngọc vào tới trong thành trì, lần nữa thấy được một màn quen thuộc, ngoài mặt không lộ chút khác thường nào, tiếp tục đóng vai nhân vật của mình.
Mãi cho đến khi mọi nhiệm vụ đều hoàn thành, hắn nhân thời gian ngắn ngủi quay lại chỗ tu sĩ Trúc Cơ nghỉ ngơi mới bắt đầu hành động.
“Kẽo kẹt!”
Cửa gỗ mở ra lại đóng kín, phát ra tiếng vang cực nhỏ, nhưng không có bất cứ ai xuất hiện.
Âm thanh vẻn vẹn truyền ra khoảng một trượng đã biến mất đầy quỷ dị, không còn tăm hơi, không bị bất cứ yêu thú hoặc giám công nào phát hiện.
“Không tệ.”
Lưu Ngọc thấy tai mắt Hỏa Tước tộc trải rộng trên trời dưới đất, hầu như có thể nói năm bước một tốp, mười bước một trạm không phát hiện thì khẽ gật gù, âm thầm hài lòng.
Kết hợp kỹ xảo của các pháp thuật ‘Tường Thần thức’, ‘Ẩn Linh thuật’, ‘Ẩn Thân thuật’ lại với nhau, tuy vẫn rất khó giấu diếm được các tồn tại tứ giai, nhưng đã dễ dàng lừa gạt được sinh linh tam giai trở xuống.
Trừ khi gặp phải tình huống đặc biệt.
“Trong số nhân loại sinh sống ở khu vực yêu tộc thống trị, không phải là không có Trận Pháp sư tồn tại.”
“Nếu Xương Nam Thành có bố trí trận pháp, mình muốn trà trộn vào là chuyện không đơn giản.”
“Nhưng nói cho cùng, dù có đủ loại thủ đoạn hạn chế, yêu tu vẫn rất khó có thể tin tưởng tu sĩ hoàn toàn, vẫn duy trì đề phòng đầy đủ.”
“Sợ không thể vận dụng trận pháp cho chính mình sử dụng, ngược lại còn vác đá nện chân mình.”
“Mà trong số yêu tộc không thể không có yêu tu tinh thông trận pháp, chẳng qua là hạn chế chủng tộc, dẫn tới số lượng yêu tu tinh thông trận pháp vô cùng ít ỏi.”
“Chỉ sợ những yêu tu như vậy đều bị phái đến biên cảnh Linh châu, phụ trách Tiên Thành quan trọng hơn.”
Lưu Ngọc đảo mắt qua một đám giám công và yêu thú, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, lập tức sinh ra chút suy đoán.
Chẳng qua hiện tại những điều này đều không quan trọng, hắn khẽ lắc đầu để qua một bên, im hơi lặng tiếng tiến về phía thư phòng của Tể Nhân theo con đường quen thuộc.
Nơi hắn đi qua không để lại chút dấu vết nào, ngay cả hơi thở cũng bị phong bế. …
“Tể Nhân thư phòng.”
Hiện tại đã là giờ Tý, thư phòng đã đóng cửa, nhưng bên trong vẫn có ánh đèn leo lét, rõ ràng là chủ nhân còn chưa nghỉ ngơi.
“Haizz -”
Bên trong thư phòng, Trương Đào thở dài một hơi thật sâu.
Lão vuốt chòm râu trắng bạc, quan sát Thái Dương Thạch duy nhất còn sáng trên bàn, dáng vẻ tâm sự nặng nề.
Sắp qua hai mươi ngày rồi, vậy mà Lưu Ngọc chưa truyền chút tin tức nào trở lại, tu sĩ tiếp ứng cũng vậy.
Chỉ cần một khắc chưa có tin tức truyền về, nỗi lòng lo lắng của Trương Đào cũng không thể buông lỏng nửa phần.
Không màng ăn uống, đêm không thể chợp mắt.
Lão chỉ cần vừa nhắm mắt là sẽ mông lung mơ thấy cảnh tượng yêu tu phá cửa mà vào, áp mình xuống nghiêm hình tra tấn.
Sống hơn sáu trăm tuổi, Trương Đào đã nhìn thông suốt rất nhiều chuyện rồi, nhưng có một việc duy nhất không thể buông bỏ.
Lão được gia tộc chăm sóc từ nhỏ mà trưởng thành, nghe trưởng bối thường xuyên răn dạy, kể lại vinh quang năm xưa của gia tộc. Lão giống với rất nhiều người khác trong tộc, nằm mơ cũng muốn khôi phục vinh quang gia tộc đã từng có.
Muốn lục châu An Nam lần nữa quy về Đại Càn, để vinh quang gia tộc có thể kéo dài thêm, để giúp bách tính an cư lạc nghiệp.
Về phần sứ mệnh khi trước, hết thảy đã xa xôi, Trương gia chỉ muốn bảo vệ cẩn thận lục châu An Nam, bảo vệ bách tính một phương không xảy ra chuyện gì.
“Haizz!”
Trương Đào lại thở dài.
Lão ta và vô số tu sĩ ẩn núp trong bóng tối không đánh mất chí khí giống nhau, lúc này đều vô cùng hoài niệm “Đại Đường”, tưởng tượng Đại Đường thịnh thế năm xưa.
Đáng tiếc, thịnh cảnh đã qua, hết thảy đều không thể quay về.
“Đêm đen đằng đẵng vô biên.”
Màn cửa sổ phòng Trương Đào làm bằng lụa mỏng, gần như có thể trông thấy hắc ám vô biên bên ngoài, khiến lão sinh ra chút cảm thán trong lòng.
Từ khi bắt đầu hành động, mỗi ngày lão đều chờ đến đêm khuya, hy vọng có tin tức tốt truyền về.
Tuy Trương gia còn có bố trí khác, không phải áp toàn bộ tiền cược vào một lần hành động này, nhưng nhiều thêm một hành động thành công thì khả năng đạt được thành công sau cùng sẽ càng cao hơn.
“May mà gia tộc chuẩn bị đầy đủ vì chuyện này.”
“Dù nhiệm vụ có thất bại, chỉ cần hạ quyết tâm là có thể dễ dàng hủy diệt nhẫn trữ vật.”
“Khiến tài nguyên bên trong lẫn vào không gian loạn lưu, không đến nỗi để mưu đồ bị Yêu tộc phát hiện.”
Nghĩ đến khả năng xấu nhất, Trương Đào yên lặng thầm nhủ.
Chờ đợi một lúc lâu vẫn không có chút động tĩnh nào, đang lúc Trương Đào muốn đi nghỉ ngơi thì lại có một luồng thần thức thần bí dao động, bất chợt xuất hiện ở bên trong thư phòng.
“Ta đang tìm một bản Dung Trai Lục Bút.”
Trương Đào vừa nghe rõ nội dung thần thức truyền âm thì lập tức thay đổi sắc mặt đứng bật dậy, đáy mắt xuất hiện mấy phần kích động.
“Tùy bút của Dung Trai chỉ có Ngũ Bút mà thôi.”
Trương Đào lập tức đáp lời, bởi vì kích động nên đường đường tu sĩ Kim Đan mà giọng nói lại thoáng run rẩy.
Hắn thuận theo phương hướng tia thần thức kia, truyền đạt tin tức ra ngoài.
Lưu Ngọc đứng trên mặt tuyết cách thư phòng mấy chục trượng, quan sát hồi lâu, xác định không có vấn đề mới dùng thần thức truyền âm truyền đạt mật ngữ.
“Tạm thời có vẻ nơi này vẫn an toàn.”
Sau khi trao đổi mật ngữ, xác định người đối diện đúng là Trương Đào, Lưu Ngọc hơi thả lỏng, bắt đầu di chuyển.
Sau một khắc “Bức tường thần thức” nháy mắt bao phủ thư phòng, không lưu lại một tia khe hở.