← Quay lại trang sách

Chương 1606 Ấn ký Linh lực

Đối với tu sĩ bị nhốt ở lục châu An Nam quanh năm mà nói, đến Linh Thạch cũng là vật khan hiếm, bởi vì đều bị yêu tộc đoạt cả rồi.

Nhưng đối với Quách Phá Vân thì lại chưa chắc.

Người này mới từ Đại Càn đến, tu vi lại đã là Kim Đan hậu kỳ, theo lý thì trên người có hai, ba mươi vạn Linh Thạch là chuyện thường.

Đại Càn giàu có hơn Thiên Nam rất nhiều, tu sĩ đương nhiên cũng thế. Thế nên Lưu Ngọc đoán gia tài của người này chắc phải hơn tu sĩ Kim Đan hậu kỳ của Thiên Nam nhiều.

“Cổ Thành đạo hữu có ý gì?”

Quách Phá Vân biến sắc, trầm giọng hỏi.

Hắn ta từng nắm giữ nhẫn trữ vật đặc thù kia một thời gian, đương nhiên biết rõ từng có những gì.

Tuy hắn ta cũng rất động tâm, nhưng vẫn nín nhịn lòng tham của mình.

Bởi vì Quách Phá Vân biết rõ, hắn… không thể trêu vào Trương gia.

“Quách đạo hữu chớ suy nghĩ nhiều, Cổ mỗ cũng không có ý khác.”

“Số tài nguyên kia đã đưa đến tay Trương Đào đạo hữu an toàn, sau khi nghiệm chứng cũng không thiếu gì.”

“Món Pháp Bảo này chẳng qua là một trong số những chiến lợi phẩm của Cổ mỗ.”

“Nhưng giờ ta không thiếu Pháp Bảo, muốn bán thứ này đổi lấy một ít Linh Thạch.”

Lưu Ngọc chắp hai tay sau lưng, không nhanh không chậm, nói rõ ràng chân tướng.

Lời trong lời ngoài ám chỉ món Pháp Bảo này cực kỳ ‘sạch sẽ’.

Nói đến mức này rồi, Quách Phá Vân sao có thể không hiểu ý của đối phương?

Nhưng nhớ tới thân phận ‘người hộ tống’ của mình, hắn vẫn hơi do dự, sợ dẫn tới Trương gia hiểu lầm, bị đối phương cho rằng hắn ta kiếm lời trung gian.

Lưu Ngọc nhìn ra lo lắng của hắn, tiếp tục nói khẽ:

“Quách đạo hữu không cần lo lắng, Trương gia vận chuyển Pháp Bảo này tới, đến cuối cũng phải cho các đồng đạo mượn dùng.”

“Huống chi, cuộc chiến Linh Vũ Thành chắc chắn vô cùng hung hiểm, không có khả năng không xuất hiện tử thương, dù Trương gia thực sự truy cứu cũng có thể biện ra đủ loại lý do lấp liếm qua chuyện.”

“Ngược lại là chúng ta, nhất định phải tận khả năng gia tăng thực lực trước trận đại chiến, như vậy mới có thể vượt qua hung hiểm. Không đúng ư?”

“Nếu không thể vượt qua, bao nhiêu hứa hẹn của Trương gia cũng chỉ là mây bay mà thôi.”

“Thanh phi kiếm này dùng Linh tài thuộc tính Thổ chế tạo, vừa vặn thích hợp với thuộc tính công pháp của đạo hữu, có thể bù đắp khuyết điểm thiếu độ linh hoạt cho Pháp Bảo bản mệnh của đạo hữu.”

“Chỉ cần mười lăm vạn Linh Thạch là đạo hữu có thể cầm đi. Thế nào?”

Bởi muốn mang vật phẩm từ Đại Càn đi tới là cực kỳ trắc trở, dẫn đến tu sĩ lục châu An Nam ít lưu thông Linh Thạch, giá trị Linh Thạch cũng tăng lên tương ứng.

Pháp Bảo vốn trị giá ước chừng ba mươi vạn, hiện tại chỉ bán mười lăm vạn Linh Thạch, tuyệt đối là bán phá giá lỗ vốn.

Giới thiệu giá rẻ, lại phù hợp thuộc tính công pháp, Lưu Ngọc không tin đối phương sẽ từ chối.

Nếu không phải hiện tại thiếu Linh Thạch quá mức, hắn còn muốn mang tới Đại Càn lại bán.

Quách Phá Vân hai mắt loang loáng nhìn Pháp Bảo phi kiếm đang không ngừng tỏa ra Linh quang màu vàng chập chờn trên không trung, đáy lòng nhanh chóng cân nhắc lợi hại.

Vài tức sau, hắn ta rốt cục đưa ra quyết định, cắn răng nắm lấy phi kiếm màu vàng, đánh giá tỉ mỉ.

Quan sát một hồi, Quách Phá Vân xác định phẩm chất của phi kiếm màu vàng xong mới cười nói:

“Phi kiếm đúng là không tồi.”

“Nhưng Cổ Thành đạo hữu cũng biết đấy, hiện tại Linh Thạch ở lục châu An Nam vô cùng khan hiếm, giá tiền này có phải hơi…”

Hắn ta cười làm lành, vô cùng quen thuộc tiến hành ép giá, xem ra làm chuyện tương tự không ít lần rồi.

Tu tiên cũng không có nghĩa là tiêu dao tự tại chân chính.

Chỉ cần vẫn muốn tiếp tục tiến bước về phía trước, nhất định phải tính toán chi li đến Linh Thạch, đan dược, Linh vật và đủ loại tài nguyên.

Nếu không, thoát khỏi cơ sở vật chất, cho dù tư tưởng giác ngộ cao ngất trời cũng chỉ là một tu sĩ bình thường mà thôi.

Không bao giờ có chuyện bỗng nhiên minh ngộ cửa quan nào đó, cảnh giới lập tức tăng nhanh như tên lửa. Tu tiên đại đạo tuyệt đối không thể thiếu cơ sở vật chất.

Chỉ khi có đủ cả tài nguyên, thân thể, Nguyên Thần mới có thể hoàn thành lột xác!

“Được rồi, mười hai vạn Linh Thạch.”

Sau một phen võ mồm, Lưu Ngọc ‘bất đắc dĩ’ nói.

Bị vây trong hoàn cảnh như lục châu An Nam này, Linh Thạch hiếm hoi dẫn đến nó trở thành một loại tài nguyên khan hiếm, giá trị cao hơn tình huống bình thường rất nhiều.

Vật càng hiếm càng quý.

Hai người đạt thành chung nhận thức, Quách Phá Vân cũng không nói lời vô ích, lấy mười hai vạn Linh Thạch trong nhẫn trữ vật ra, giao cho Lưu Ngọc.

Dùng cái giá mười hai vạn mua một Pháp Bảo thượng phẩm, có thể nói lời to rồi.

Sau khi hoàn thành giao dịch, hai người ở chung càng hài hòa, cứ như bằng hữu tốt nhiều năm không gặp vậy.

“Cáo từ!”

Lưu Ngọc vừa cười vừa nói, không hề đau lòng vì bán phi kiếm giá rẻ.

Dù sao thứ hắn thiếu bây giờ là Linh Thạch.

Hơn nữa, hắn đã có rất nhiều Pháp Bảo thích hợp, vài món Pháp Bảo hắn lấy lúc đó đều không có tác dụng gì lớn với bản thân.

Lấy thứ không dùng được đổi thứ khan hiếm hơn, tính thế nào cũng không xem như có hại.

Hai bên đều thỏa mãn vui vẻ.

“Cáo từ.”

“Cổ Thành đạo hữu, ba tháng rưỡi sau gặp lại!”

Quách Phá Vân thu phi kiếm màu vàng vào nhẫn trữ vật, lễ độ chắp tay, vừa cười vừa nói.

“Cổ mỗ sẽ đúng giờ đã hẹn!”

Lưu Ngọc chắp tay đáp lễ.

Pháp lực trong cơ thể lập tức vận chuyển, hóa thành độn quang xanh lá, nháy mắt đi xa.

Mà Quách Phá Vân đứng ở tại chỗ, mãi tới khi độn quang màu xanh biến mất mới quay về Toái Kim Thành. …

Bên kia, Lưu Ngọc quay về động phủ lâm thời, báo cho Trác Mộng Chân tin tức mới nhất, sau đó tiếp thẳng vào phòng luyện công.

Hắn muốn nắm chặt thời gian bổ sung ấn ký Linh lực cho Phá Bại kiếm, còn phải ôn dưỡng tỉ mỉ những Pháp Bảo đang có một lần, như vậy có thể tùy thời phát huy ra thực lực mạnh nhất.

Lưu Ngọc ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, lấy mười vạn Linh Thạch, Phá Bại kiếm và mặt dây hình giọt nước ra, bày xung quanh người.

“Tính cả Linh Thạch bán Pháp Bảo, hiện tại có mười ba vạn Linh Thạch trung hạ phẩm, hai Linh Thạch thượng phẩm.”

“Cần ít nhất mười vạn mới có thể bổ sung, điều động ấn ký Linh lực của Phá Bại kiếm.”

“Tính ra, chờ bổ sung ấn ký Linh lực xong cũng chỉ còn dư lại chừng ba vạn Linh Thạch trung hạ phẩm.”

“Ba vạn Linh Thạch trung hạ phẩm, hai khối Linh Thạch thượng phẩm, có lẽ đủ dùng trong khoảng thời gian ngắn. Muốn chống đỡ đến thời gian khởi sự Linh Vũ Thành là không thành vấn đề.”

“Về phần sau này…”

Nhìn Linh Thạch trung hạ phẩm chồng thành núi nhỏ quanh người, trong đầu Lưu Ngọc dâng lên đủ loại suy nghĩ, sau đó nhắm mắt lại.