Chương 1605 Bão tố buông xuống! (2)
Mãi cho đến bảy, tám canh giờ sau, âm thanh lạ lùng quanh quẩn động phủ mới dần lắng lại.
(Chỗ này cắt bớt một vạn chữ)…
“Ruỳnh ruỳnh”
Lưu Ngọc đánh ra mấy đạo pháp quyết, khống chế lệnh bài bắn nhanh ra như một vệt sáng trắng, rơi xuống mặt đất. Sau đó lập tức có tiếng cơ quan vang dội.
Trận pháp mở ra một khe hở.
Lưu Ngọc nhẹ nhàng gật đầu với Trác Mộng Chân, ý bảo nữ tử lưu lại động phủ. Hắn nhanh chóng rời khỏi phạm vi trận pháp bao phủ, tiến lên trên mặt đất.
‘Tường Thần Thức’ vờn quanh người hắn, khí tức và Linh áp vận dụng ‘Ẩn Linh thuật’, thu liễm tới tam giai trung kỳ.
Tuy sau khi ‘Tinh Thần chân thân’ đột phá đến tam giai hậu kỳ, chỉnh thể thực lực đều có tăng lên không nhỏ, nhưng Lưu Ngọc vẫn thói quen ẩn náu một phần thực lực.
Hắn không định bại lộ quá nhanh, chỉ tăng trưởng một bộ phận thực lực.
“Cộp cộp!”
Lưu Ngọc đi dọc thông đạo về phía trước, dần dần thấy ánh sáng xuất hiện.
Lưu Ngọc lần nữa đặt chân lên mặt đất sau một năm, thấy được cảnh chim hót hoa nở.
Ao đầm, bãi cỏ, dòng suối, côn trùng chim chóc…
Lưu Ngọc nghe tiếng côn trùng kêu vang, tiếng chim hót bên tai, đưa mắt nhìn cảnh tượng tràn ngập hơi thở tự nhiên phía xa, tinh thần ngưng trọng vì trận chiến sắp tới cũng hơi thả lỏng đôi phần.
Nhưng hắn nhanh chóng thu lại ý cười, bởi vì… cảnh tượng an lành tường hòa này sẽ không duy trì bao lâu.
Bởi vì một trận bão tố sắp càn quét toàn bộ lục châu An Nam!
“Vun vút!”
Pháp lực vận chuyển, độn quang xanh lá phóng lên cao.
Chưa đầy một khắc đồng hồ sau, Lưu Ngọc vượt qua khoảng cách hơn mười dặm, đi tới nơi ước định.
“Quách đạo hữu?”
Độn quang hạ xuống, hắn kinh ngạc nhìn tu sĩ xuất hiện trước mắt, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng trịnh trọng.
Vậy mà lại phái hẳn Quách Phá Vân là Kim Đan hậu kỳ tới, chứng tỏ ‘Nghị sự Vương Đình’ của yêu tộc đã bắt đầu. Chắc hẳn không lâu nữa sẽ mở màn trận khởi nghĩa oanh oanh liệt liệt.
“Cổ Thành đạo hữu “
Quách Phá Vân chắp tay chào hỏi, vẻ mặt nghiêm trọng nói:
“Trương Đào đạo hữu muốn tại hạ đến nơi này thông báo cho Cổ Thành đạo hữu một tiếng, ba tháng rưỡi nữa sẽ tiến hành khởi sự.”
“Đến lúc đó, thỉnh đạo hữu kịp thời chạy tới Toái Kim Thành hưởng ứng!”
Người này đi thẳng vào vấn đề, tung ra một tin tức nặng ký, cứ như sấm sét rền vang bên tai.
“Chuẩn bị lâu như vậy, cuối cùng cũng bắt đầu ư?”
Lưu Ngọc nghe vậy, đồng tử hơi co rụt lại một biên độ khó nhận ra, đáy lòng cũng chấn động.
Nhưng có lẽ do tu vi đã tăng trưởng, hắn thế mà không lo lắng, sợ hãi chút nào. Ngược lại còn thấy nhiệt huyết sôi trào là đằng khác.
Bản năng chiến đấu của thân thể như khẩn cấp muốn bắt đầu một hồi đại chiến!
“Một trong những di chứng Luyện Thể.”
“Đúng là tương đối dễ dàng phởn chí.”
Lưu Ngọc dùng ý chí lực kiên định, nhanh chóng áp lại luồng xung động kia, lạnh nhạt tự hỏi trong lòng.
Hắn khựng lại vài tức, trầm giọng nói:
“Cổ mỗ đã biết, đến lúc đó nhất định chạy tới đúng giờ, thỉnh chư vị đạo hữu yên tâm.”
Quách Phá Vân hơi gật đầu, suy nghĩ một lát rồi nói thêm:
“Ba tháng rưỡi sau sẽ bắt đầu khởi sự, lại là một hồi đại chiến sinh tử với yêu.”
“Cổ Thành đạo hữu còn cần chuẩn bị gì khác không?”
“Nếu bây giờ đề nghị, chắc chắn Trương Đào đạo hữu sẽ không từ chối, đảm bảo thỏa mãn yêu cầu của đạo hữu.”
Lưu Ngọc thân là ‘sứ giả Thiên Nam’, vốn sẽ phải đi tới Đại Càn, nhưng nói như thế nào thì tham gia vào cuộc chiến Linh Vũ Thành chính là ra lực giúp Trương gia.
Quách Phá Vân thấy suốt tám năm này ‘Cổ Thành đạo hữu’ chưa từng đưa ra bất cứ yêu cầu gì với Trương gia, thế nên không nhịn được mà nhắc nhở một câu.
“Việc này Cổ mỗ hiểu rõ, đa tạ Quách đạo hữu nhắc nhở.”
Lưu Ngọc cười khẽ, gật đầu ý bảo đã biết.
Nhưng nói thì nói thế, hắn không định thực thi hành động, còn chưa có ý đòi hỏi Trương gia cái gì.
Chẳng may lúc đưa ra yêu cầu, đối phương nhân cơ hội muốn hắn đi hoàn thành nhiệm vụ nguy hiểm thì nên xử lý thế nào?
Không cần biết có đồng ý hay không đều sẽ lưu lại hiềm khích trong quan hệ giữa hai bên.
Thế nên, sau khi cân nhắc mọi vấn đề, Lưu Ngọc vẫn quyết định không đòi hỏi Trương gia cái gì, vậy thì khi bọn họ muốn hắn chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm là hắn có đầy đủ lý do từ chối.
Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, hắn cũng không nợ Trương gia cái gì, từ chối cũng ngang nhiên đứng đắn.
Về phần hiện tại đang thiếu Linh Thạch, Lưu Ngọc đã có kế hoạch để tích trữ đầy đủ Linh Thạch.
Sau khi nói xong chính sự, hắn không vội vàng rời đi ngay, rảnh rỗi nán lại nói chuyện với Quách Phá Vân, nhắc đến đủ loại chuyện.
Ví như vài chuyện kỳ lạ khó hiểu ở Trung Vực, lại ví như cái nhìn với thế cục lục châu An Nam đang phát triển.
Nhắc đến chuyện Trương gia và Đại Càn có thể thu hồi lục châu An Nam hay không, Quách Phá Vân chỉ khẽ lắc đầu, không phát biểu ý kiến cá nhân.
Với hắn ta mà nói, chỉ cần có thể công phá Linh Vũ Thành đã là hoàn thành nhiệm vụ thâm nhập mạo hiểm lần này, có thể nhận được thù lao lớn mà Trương gia hứa hẹn.
Đến lúc đó, chỉ cần cao chạy xa bay, rời khỏi lục châu, về Đại Càn chuẩn bị sẵn sàng kết Anh là được.
Thế cục bên này tiến triển thế nào không can hệ gì nhiều tới hắn ta.
Về phần lục châu An Nam sau này vẫn phải xem thái độ các thế lực nơi khác, Quách Phá Vân không muốn phỏng đoán bừa.
Bệnh từ miệng mà vào, họa ở miệng mà ra!
Lưu Ngọc thấy thì cười tủm tỉm, không định tiếp tục truy vấn.
Thấy thời cơ không sai biệt lắm, Lưu Ngọc lấy một Pháp Bảo phi kiếm màu vàng dài khoảng ngũ tấc ra, ung dung nói:
“Quách đạo hữu thấy Pháp Bảo này thế nào?”
Toàn thân phi kiếm vàng nhạt, nhưng lại phản xạ tia sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, trong lúc lơ đãng lộ ra một tia uy thế cũng đã vượt qua hết thảy pháp khí, Linh khí.
Phi kiếm màu vàng này chính là một trong ba Pháp Bảo thượng phẩm Lưu Ngọc ‘chuyển dời’ vào nhẫn trữ vật của mình từ lần hành động trước.
Tài liệu luyện chế bất phàm, uy năng không phải nói chơi, uy năng vượt qua ‘Huyền Diệu Âm Dương Châm’ của Trách Mộng Chân không biết bao nhiêu lần.
Lưu Ngọc khống chế Pháp Bảo phi kiếm vàng nhạt lơ lửng giữa hai người, vẻ mặt tự nhiên, âm thầm quan sát phản ứng của đối phương.