← Quay lại trang sách

Chương 1608 Gông xiềng này không vây được ta!

Mãi đến vài tức trôi qua, hắn mới dần khôi phục bình thường.

“Theo số lần tăng lên, di chứng càng thêm nghiêm trọng.”

Nhớ đến cảnh vừa tiến vào, đáy lòng Lưu Ngọc ngưng trọng vô cùng.

Chẳng qua là bây giờ cũng không có cách giải quyết nào, đành chờ đến khi tăng lên đại cảnh giới xem có thể chống lại hữu hiệu hay không. Bởi thế, sau khi suy tư hồi lâu không có kết quả, hắn cũng không nghĩ thêm nữa

Lưu Ngọc nhìn hai thứ lơ lửng bên người, tâm niệm vừa động, dẫn chúng nhanh chóng quay lại thân thể. …

Bên ngoài, sau khi Nguyên Thần trở lại cơ thể, Linh áp quanh người Lưu Ngọc cấp tốc tăng lên, ngắn ngủi hai, ba tức đã khôi phục gần tới mức bình thường.

Mà Phá Bại kiếm cũng như mặt dây giọt nước đều xuất hiện trên đầu gối hắn.

Lưu Ngọc nhìn hai thứ này, nở nụ cười tươi rói, ngay cả di chứng càng thêm nghiêm trọng khi tiến vào loại trạng thái này cũng bị hắn quẳng ra sau đầu.

Lưu Ngọc vuốt ve Phá Bại kiếm như trân bảo mình thích nhất, cẩn thận dắt kiếm bên hông.

Sau khi hoàn thành bổ sung ấn ký Linh lực là có thể vận dụng kiếm này lần nữa, tùy thời vận dụng con bài tẩy này.

“Vẫn là con bài chưa lật có tác dụng quyết định thế này mới khiến người ta an tâm bội phần!”

Sau khi hoàn thành giao lưu mỗi ngày với ‘kiếm linh’, trấn an một luồng linh tính mơ mơ màng màng, Lưu Ngọc ấn tay phải lên Phá Bại kiếm, cảm khái từ tận đáy lòng.

Sau đó hắn nhìn mặt dây hình giọt nước, xác định phong ấn không lộ ra khe hở nào thì lập tức thu nó vào nhẫn trữ vật, đặt ở trong góc quen thuộc.

Lưu Ngọc đã có dự định sẽ sử dụng sợi ‘Thái Dương lực’ này thế nào.

Di chứng trạng thái ‘Chí Cao Chí Thượng’ ngày càng nghiêm trọng, hắn cũng không dám tiến nhập nhiều lần, thế nên chắc chắn không thể sử dụng Linh vật như vậy trong tu luyện hàng ngày.

Chỉ có khi nào tu luyện gặp bình cảnh, chỉ kém một chân bước vào cánh cửa mới vận dụng, cũng chính là lúc trùng kích tam giai đỉnh phong, hoàn thành tu luyện ‘giai đoạn Liệt Nhật’ viên mãn.

Sau khi bổ sung ấn ký Linh lực cho Phá Bại kiếm, bổ sung ‘Thái Dương lực’ vào mặt dây giọt nước, Lưu Ngọc thoáng vận chuyển pháp lực, vài món Pháp Bảo xuất hiện trước người.

Theo thứ tự là một cây quạt nhỏ toàn thân đen kịt, một viên hoàn màu vàng nhạt, một đống lông cánh chim màu đen, một đôi phi tiêu thập tự lóng lánh ánh sáng lạnh, cuối cùng là một bình bát ánh kim.

Cũng chính là Vạn Hồn phiên, Kim Ngọc hoàn, Hắc Phong sí, Ngân Tinh tiêu, bát La Hán.

“Dùng Pháp Bảo như Ngân Tinh tiêu để đối phó yêu thú có vẻ cho hiệu quả rất kém.”

“Không bằng với khi dùng để đối phó với tu sĩ.”

“Dù sao hình thể yêu thú lớn như vậy, món Pháp Bảo này tạo thành vết thương quá nhỏ, dù đánh trúng yếu hại cũng rất khó tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng cho yêu thú.”

Lưu Ngọc nhìn quét vài món Pháp Bảo một lần, cuối cùng dừng ánh mắt tại ‘Ngân Tinh tiêu’ lóng lánh ánh sáng lạnh, trong đầu dâng lên ý nghĩ như vậy.

Mấy năm nay hắn cũng từng lấy Pháp Bảo này ra để đối phó yêu tu, chẳng qua hiệu quả không lý tưởng chút nào, còn xa mới đạt được ý nguyện ban đầu.

Ngoài ra, uy năng bát La Hán thật sự rất tốt, nhưng tốc độ công kích hiện tại của nó quá chậm.

Nhưng ngẫm lại, chờ khi nào tới Đại Càn, đối thủ chủ yếu sẽ biến thành tu sĩ, thế nên Lưu Ngọc vẫn giữ Ngân Tinh tiêu lại, không đưa nó vào danh sách loại bỏ.

Mà bát La Hán ‘đần độn’ cũng được lưu lại bởi lý do tương đương, đều có thể đưa tới tác dụng trong tình huống đặc thù.

Lưu Ngọc lập tức thu hồi ánh mắt, rót Linh lực vào ‘Vạn Hồn phiên’, bắt đầu tiến hành chăm sóc tỉ mỉ.

Hắn đạt được Pháp Bảo ma đạo này từ Trúc Cơ kỳ, lúc đó bị thương nặng bởi phong mang của Phá Bại kiếm, uy năng chịu ảnh hưởng thật lớn.

Nhưng nó theo hắn một đường đi tới, thôn phệ sinh hồn của vô số yêu thú và tu sĩ, vết thương năm đó đã sớm khôi phục, uy năng cũng tăng trưởng thật nhiều.

Trong vài món Pháp Bảo của Lưu Ngọc, nếu không tính Phá Bại kiếm thì uy năng của nó chỉ thua Lạc Nhật Kim Hồng thương, thậm chí còn cao hơn mấy món Pháp Bảo Kim Ngọc hoàn, bát La Hán vân vân.

Dù sao thôn phệ nhiều sinh hồn như vậy cũng không thể ăn không công.

Sau khi tiến vào lục châu An Nam, không thế sử dụng cũng là vì sợ gây ảnh hưởng không hay, bị hiểu nhầm là tu sĩ ma đạo.

Hơn nữa, đa số yêu tu và yêu thú dưới sự thống trị của Hỏa Phượng bộ tộc đều là thuộc tính Hỏa, tương đối khắc chế lệ quỷ, sinh hồn gì đó, thành ra không có cơ hội vận dụng.

Linh quang xanh lục phản chiếu lên gương mặt Lưu Ngọc, hắn cực kỳ kiên trì lại cẩn thận tỉ mỉ ôn dưỡng Pháp Bảo, chút lo nghĩ bất an vì đại chiến sắp xảy ra cũng dần biến mất.

Trương gia đang tiến hành các loại chuẩn bị bí mật, tích cực liên lạc tu sĩ khắp nơi. Hai người Lưu Ngọc thì ở trong động phủ lâm thời ôn dưỡng Pháp Bảo và tu luyện, không buông tha bất cứ cơ hội nâng cao thực lực nào.

Trong lúc mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, thời gian từng giây từng phút trôi qua, ba tháng rưỡi trôi nhanh như chớp. …

“Ruỳnh ruỳnh!”

Cửa đá phòng luyện công chậm rãi mở ra, vang lên tiếng vang nặng nề.

Lưu Ngọc một thân hắc bào xuất hiện, vừa liếc mắt đã thấy Trác Mộng Chân đang chờ xuất phát, nàng chờ đã lâu rồi.

Trạng thái của nữ tử lúc này có vẻ không tồi, hai mắt sáng rực, mặt mày tỏa sáng, khí sắc toàn thân thay đổi cực lớn.

Tựa như đã thoát khỏi lo nghĩ bất an, bắt đầu tích cực đối mặt khốn cảnh.

Những gì nên nói đã nói cả từ ba tháng rưỡi trước rồi, hai người nghiêm mặt gật đầu với nhau, ăn ý đi ra ngoài.

Sau khi thu hồi ‘Huyễn Diệt Tam Nguyên trận’, hai người cùng nhau bay về phía Toái Kim Thành.

Trong lúc di chuyển, Lưu Ngọc nhìn thoáng qua Trác Mộng Chân, phát hiện ánh mắt nữ tử này còn kiên định hơn hắn tưởng, xem ra đã tiến hành kiến thiết tâm lý tốt rồi.

Sâu trong nội tâm, nàng biết nàng không sợ, bởi vì nàng ôm mộng tưởng hừng hực!

Đối với hai người mà nói, trước mắt đều là một cửa ải khó khăn, nếu không thể vượt qua thì con đường tu tiên cũng chấm dứt tại đây.

Nếu có thể đến Đại Càn, với số tài nguyên phong phú của Đại Càn thì thời gian sau này càng có vô hạn khả năng.