← Quay lại trang sách

Chương 1609 Gông xiềng này không vây được ta!(2)

Trong đại chiến lần này, không nhất định còn có đường lui, nói không chừng sẽ bị yêu tu Hóa Hình của yêu tộc tiện tay tát chết.

Nhưng vì mộng tưởng, hai người cần phải tham gia.

Nếu không, chỉ dựa vào lực lượng của chính mình, cường ngạnh ngó lơ đại trận do yêu tộc bố trí, mạo hiểm xuyên qua vùng đất nguy hiểm này thì cơ hội sẽ chỉ càng xa vời hơn, cũng càng tiêu hao nhiều thời gian hơn.

Phá Bại kiếm thời khắc không rời thân, Lưu Ngọc vừa vận dụng thần thức nhìn quét xung quanh, còn không quên đặt một tay lên kiếm, nó là thủ đoạn công kích mạnh nhất hắn đang có.

“Hình như số lượng yêu tu giảm bớt rất nhiều?”

“Bởi vì ‘Nghị sự Vương Đình’ nên một bộ phận lực lượng đều đi tham gia à?”

Lưu Ngọc dõi mắt trông về phía xa, một đường gần như không đụng tới yêu tu, trong lòng hắn dâng lên ý niệm như vậy.

Trong mấy tháng sau khi xuất quan, hắn thường ra ngoài quan sát tình huống, nhưng có thể là vì ‘Nghị sự Vương Đình’, số lượng yêu tu gặp phải ít hơn trước kia rất nhiều.

“Nếu vậy, chắc hẳn lực lượng thủ vệ các đại tiên thành cũng yếu bớt rất nhiều nhỉ?”

Lưu Ngọc không phát hiện dị thường, không khỏi buông lỏng đôi phần.

“Vun vút!”

Hai người phi độn cực nhanh, nháy mắt vượt qua mười dặm, Toái Kim Thành gần ngay trước mắt. …

“Lạch cạch!”

Trên con đường trải đá, từng chiếc xe đang được người dùng sức kéo đi.

Trên xe chứa đầy tài nguyên khoáng thạch, Linh thổ, Linh thảo vân vân, chỉ dùng sức người để kéo thì rất khó khăn.

So ra thì trọng lượng tu sĩ gánh được nặng hơn vài phần, trọng lượng người phàm gánh vác nhẹ hơn một chút.

Đưa mắt nhìn lại, trên đại đạo chật ních xe vận chuyển lớn hoặc nhỏ, bị tu sĩ và người phàm kéo về phía cửa thành như một đàn kiến, gần như mỗi bước đều phát ra một tiếng vang nặng nề.

“Lộc cộc!”

Chỉ cần có người không kiên trì nổi, Huyết Bức nhìn chằm chằm bốn phía sẽ ồ ạt mà lên, thoả thích hưởng dụng mỹ thực.

“Vù vù!”

Khi toàn bộ Huyết Bức lớn nhỏ bay khỏi, tại chỗ thường chỉ còn dư lại da người mỏng tang, máu thịt và xương cốt bên trong đều bị ăn sạch.

Trong mắt đa số người phàm và tu sĩ đều là chết lặng và sợ hãi, bọn họ đã quen cuộc sống như thế từ lâu, chỉ hi vọng sau này đừng tới lượt mình.

Ý tưởng mộc mạc làm sao…

Bởi vì hiện tại chỉ còn dư hai gã yêu tu thủ thành, nghe mệnh lệnh Hỏa Tước tộc phái rất nhiều Huyết Bức đi tham gia ‘Nghị sự Vương Đình’, thành ra phòng giữ Toái Kim Thành có phần trống trải.

Vi phòng ngừa tu sĩ phản kháng, yêu tu hạ lệnh tăng mạnh mức độ trông coi, chỉ cần sai sót gì sẽ lập tức giết chết.

“Bốp bốp!”

“A á!”

Trường tiên đầy gai ngược tiếp xúc thân mật với da thịt, phát ra tiếng da tróc thịt bong, còn đi kèm với tiếng giám công quát mắng giận dữ.

Những giám công này thân là nanh vuốt dựa vào yêu tộc, đương nhiên sẽ kiên định chấp hành mệnh lệnh nghiêm chỉnh.

Thời kỳ đặc thù, chỉ cần thấy người nào đi hơi chậm chân là trường tiên sẽ lập tức tiếp đón.

“Là hắn?”

Ánh sáng lạnh trong mắt một giám công Luyện Khí lóe lên, chợt thấy một tu sĩ hơi quen mắt, đó là tu sĩ bảy, tám năm trước, bị hắn đánh còn dám quay đầu trừng ngược lại.

Nhớ đến ánh mắt kia, hắn ta vẫn vô thức sợ hãi.

“Không ngờ tám năm rồi mà người này còn chưa chết?”

“Đúng là mạng lớn!”

“Đã vậy, ta sẽ tiễn ngươi một đoạn đường!”

Giám công Luyện Khí kỳ nhìn trái nhìn phải, không thấy bóng dáng nữ tử giám công hồng y bảo vệ cho người nọ thì trong đầu dâng lên suy nghĩ tàn nhẫn.

Hắn cấp tốc tới gần không chút nghĩ ngợi, trường tiên màu đen đang định tiếp xúc thân mật với cơ thể Quách Phá Vân.

Hắn ta muốn làm như trước kia, đánh cho người trọng thương, sau đó chờ chủ tử yêu thú nuốt chửng.

“Vút!”

Tốc độ trường tiên cực nhanh, vang lên tiếng xé gió kịch liệt.

Nô lệ xung quanh nghe tiếng thì lập tức cách xa, chỉ sợ lan tới chính mình.

Giám công Luyện Khí nhe răng cười, hắn vung roi này không chừa chút sức nào, cứ như đã thấy thảm trạng của đối phương cũng giống những tu sĩ từng bị hắn ta xử trí.

Nhưng một khắc sau, nụ cười trên mặt hắn ta đọng lại!

“Cạch!”

Sau tiếng vang nho nhỏ, một đầu khác của trường tiên bị một bàn tay bọc trong Linh quang màu vàng vững vàng tiếp được.

“Sao lại thế được!”

“Rõ ràng đeo vòng Cấm Linh, sao người này có thể vận dụng pháp lực?”

Giám công Luyện Khí trừng lớn hai mắt, vẻ mặt kinh hãi không ngớt, cứ như không tin được những gì mình đang chứng kiến.

Chỉ cần tu sĩ bị đeo ‘vòng Cấm Linh’ là không bao giờ có thể vận dụng pháp lực nữa, hắn ta nào đã gặp loại tình huống ngoài ý muốn như vậy bao giờ.

Mà giám công và yêu thú xung quanh cũng phát hiện nơi này khác thường.

Mấy trăm con Huyết Bức phản ứng đầu tiên, bay từ khắp các cửa thành tới.

“Đáng chết.”

Luyện Khí trông coi cố sức kéo mạnh, muốn rút trường tiên màu đen ra ngoài, lại không chút sứt mẻ.

Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể chạy lui lại, giữ được tính mạng của mình trước mới càng tốt.

“Thời gian không sai biệt lắm.”

Quách Phá Vân nheo hai mắt, nhìn thoáng qua mặt trời xác định thời gian, sau đó nhẹ nhàng gật đầu ra hiệu về phía hướng thuộc hạ của Trương Đào.

Một khắc sau, có một Linh áp cực kỳ cường đại bạo phát, bất ngờ xuất hiện ngoài cửa thành, còn nhanh chóng quét ngang bốn phía.

Bị Linh áp cấp Kim Đan áp chế, rất nhiều người phàm cách quá gần đều bỏ mạng gần như ngay lập tức, nổ tung thành một đoàn sương máu.

Với tu sĩ mà nói, Linh áp tự nhiên chẳng khác nào ăn cơm uống nước, đến được cấp bậc Kim Đan đã là siêu phàm thoát tục chân chính.

Trước mặt tu sĩ Kim Đan, người bình thường còn chẳng có tư cách đứng thẳng, nếu không thu liễm Linh áp, Linh áp cường đại nháy mắt là có thể nổ cho người phàm hóa thành bột mịn.

Tu sĩ biểu hiện tốt hơn một chút, nhưng bị ép tới khó có thể thẳng lưng.

“Cái… cái gì? Tu sĩ Kim Đan!”

Giám công Luyện Khí kinh hãi ra mặt.

Hắn chỉ từng gặp qua Linh áp tương tự trên người yêu tu Huyết Bức tộc, lúc đó xa xa nhìn thoáng qua cũng đã tim đập chân run.

Người này giãy giụa, chậm như rùa cố gắng lết vào trong thành, muốn nhận được che chở của yêu tu Huyết Bức tộc.

Nhưng nhìn Quách Phá Vân nhanh chóng tới gần, ngoài mặt giám công Luyện Khí dần tràn ngập tuyệt vọng, rõ ràng biết bản thân đi không được bao xa.

“Không phải ngươi đã đeo vòng Cấm Linh rồi à? Sao vẫn có thể vận dụng pháp lực?”

Hắn ta chỉ tay vào đối phương hét lớn, đồng thời lui từng bước về phía sau, cách ra mấy trượng, còn có rất nhiều người chắn ở giữa.

Hắn như đang phát tiết sợ hãi trong lòng, cũng như đang chất vấn số phận vì sao bất công như vậy.