← Quay lại trang sách

Chương 1618 Cửu Môn Thiên Yêu trận

Nhưng bọn họ tụ tập với nhau cũng không tranh cãi ầm ĩ xôn xao, chỉ chào hỏi đơn giản nhanh chóng rồi tự mình tìm việc làm.

Hoặc lấy bồ đoàn ra, ngồi xếp bằng điều chỉnh trạng thái, hoặc là tại chỗ lấy Pháp Bảo ra ôn dưỡng.

Từng sợi pháp lực mỏng manh dao động truyền từ buồng nhỏ trên phi chu mà ra, thậm chí còn có tu sĩ tế luyện Pháp Bảo tại chỗ, không muốn lãng phí bất cứ thời gian nào để tăng thực lực.

Nhưng nghĩ tới thân phận trước kia, Pháp Bảo ‘mất’ đúng là rất bình thường, ai cũng như nhau cả, không ai có tư cách ‘chỉ điểm’ ai.

Rất nhiều tu sĩ dùng Pháp Bảo do Trương gia cung cấp, thế nên vẫn có thể lý giải lẫn nhau.

Tuy tế luyện Pháp Bảo ngay trước mặt mọi người đúng là hơi mất mặt, nhưng có thể chân chính tăng trưởng thực lực thì quan trọng hơn mặt mũi nhiều.

Mấu chốt nhất là, có rất nhiều người tế luyện Pháp Bảo trước mặt mọi người, nhiều người tế luyện cùng nhau thì không lúng túng.

“Rốt cuộc là nguyên nhân gì có thể khiến những tu sĩ đến từ các nơi khác nhau, thậm chí từng có ân oán lại có thể buông bỏ toàn bộ, trở thành ‘đồng đạo’?”

Lưu Ngọc thong thả lại ung dung đảo mắt qua các tu sĩ, trong lòng tự nhiên dâng lên nghi vấn như vậy.

“Lợi ích.”

Trước nhất, trong lòng của hắn hiện ra là hai chữ này.

Nói như vậy quả thực không sai, đúng là bởi vì lợi ích chung nên hiện tại các Kim Đan trưởng lão mới tụ tập lại một chỗ thế này.

Nhưng hắn luôn có cảm giác, còn thiếu một chút gì đó.

Nếu chỉ đơn giản dựa vào việc hứa hẹn lợi ích, vậy thì cũng không kêu gọi được nhiều tu sĩ Kim Đan như vậy.

“Tự do?”

“Tín nhiệm?”

“Đại nghĩa?”

“Hay là tất cả?”

Trong chớp mắt, Lưu Ngọc đã lóe lên rất nhiều suy nghĩ.

Hắn cảm nhận được, bởi vì trận pháp thiếu khuyết, khiến pháp lực đang liên tục truyền từ trong khoang thuyền ra, do vậy hắn mới cho rằng các nhân tố đều có đủ.

Đương nhiên, trong đó không thiếu sức ảnh hưởng từ thế lực của Trương gia.

Nếu không có tấm biển chữ vàng này, thì chắc khó mà nhận được sự tín nhiệm từ phần lớn tu sĩ, cũng không có khả năng khiến bọn họ tụ tập ở nơi này.

Một kẻ vô danh, cho dù có tu vi thực lực không tầm thường, dù nói ra những lời chào hỏi hứa hẹn, thì có thể đả động được bao nhiêu người?

Mà Trương gia thống trị sáu châu An Nam mười mấy vạn năm, chỉ đơn giản với hai chữ là có thể lập tức ẩn chứa sự “chính nghĩa” và “sức kêu gọi”.

Cho nên mới có thể khiến nhiều tu sĩ lại tập trung lại như vậy.

Thậm chí trong lòng Lưu Ngọc còn âm thầm phỏng đoán, bốn năm mươi tu sĩ Kim Đan trước mắt, ngoại trừ tu sĩ phụ thuộc tấn thăng một cách tự nhiên rồi bị bắt đến, thì có bao nhiêu người là do Trương gia cố ý “mời” đến?

Dù sao một khi trở thành tu sĩ phụ thuộc, thì việc hợp tác với Trương gia là một lựa chọn tốt, trong quá trình này liệu sẽ có được lợi ích gì?

Nếu có, Trương gia sẽ đóng vai trò gì?

“A…”

“Bản thân mình quả nhiên vẫn quen dùng ánh mắt lợi ích để nhìn thế giới này.”

Nghĩ đến điểm này, Lưu Ngọc mỉm cười, thu hồi tất cả phỏng đoán ác ý.

Ngay lập tức hắn nhắm lại hai mắt, ngồi xếp bằng, chậm rãi vận chuyển công pháp, để bản thân duy trì được trạng thái tốt nhất.

Lúc này, trong khoang thuyền yên tĩnh cũng có rất nhiều tu sĩ đang vận công, đúng là có một loại thể nghiệm khác.

Không giống như thời niên thiếu,“Luyện Khí trên vách núi” ở Thanh Mộc phong, trong lòng hắn ít nhiều gì cũng tương đối thả lỏng hơn.

Giờ khắc này, trên khoang thuyền lại tràn ngập cảm giác gió thổi mưa giông trước cơn bão, bởi vì tất cả tu sĩ đều biết, trận chiến lần này đi chính là một trận đại chiến chấn động thế gian.

Nếu công thành thành công, bọn họ có lẽ sẽ được ghi danh vào sử sách, trở thành “anh hùng” mà ai ai cũng biết đến, cả đời đều có vinh quang đi theo.

Nếu như thất bại, vậy thì chỉ có thể chết!

Lúc số lượng tu sĩ đạt đến con số bốn mươi hai thì đã nửa canh giờ đã trôi qua, kế tiếp lại chậm chạp không thấy có tu sĩ nào đến đây nữa.

Linh Giác vô cùng nhạy bén khiến Lưu Ngọc có thể cảm nhận được các loại động tĩnh.

Cách đó không xa, sự dao động khi tu sĩ tu luyện công pháp, trong khoang thuyền, sự dao động từ tu sĩ đang tế luyện Pháp Bảo, tất cả đều được hắn thu vào tai.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, phi chu ánh vàng dần trở nên vắng vẻ, chỉ còn sót lại những tiếng hít thở như có như không.

Các tu sĩ thật vất vả tránh thoát khỏi trói buộc, nắm chắc thời gian tế luyện Pháp Bảo, điều chỉnh trạng thái của bản thân.

Có thể tu luyện đến cảnh giới Kim Đan như bây giờ, dù có là tu sĩ phụ thuộc tấn thăng thì bọn họ cũng hiểu rõ bản thân mình cần gì, cho nên bọn họ dưới sự hiệu triệu của Trương gia, muốn mạo hiểm đánh một trận!

Mà Trương Đào thì hoàn toàn không để tâm tĩnh tọa, lão thỉnh thoảng sẽ quay đầu nhìn khắp bốn phương, hy vọng có càng nhiều tu sĩ hưởng ứng hành động, như vậy thì bọn họ có thể nắm chắc nhiều phần thắng hơn.

Chỗ sâu trong đáy mắt của lão hiện lên chút lo nghĩ khó nhận ra, số lượng tu sĩ bốn mươi hai người này vẫn chưa đạt đến số lượng năm mươi người như lão mong muốn.

“Chuẩn bị hơn hai trăm năm, nhưng thành quả chỉ có như thế này thôi sao?”

“Có phải nửa đường xảy ra biến cố gì không?”

Mãi vẫn không có thấy tu sĩ nào tiếp tục đến nữa, Trương Đào chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, không còn biện pháp nào tốt hơn.

Bởi vì thời gian cấp bách, dựa theo chỉ lệnh của gia tộc, sau khi lão tập hợp được lực lượng, phải trực tiếp tiến thẳng về phía Linh châu tụ họp cùng với những Hộ pháp khác.

Lão chỉ có thể dừng lại hai canh giờ ở nơi này, thời gian vừa đến thì nhất định phải lập tức xuất phát.

Mặc kệ tâm trạng của tu sĩ như thế nào, thời gian vẫn không lưu tình mà trôi qua, hai canh giờ chỉ một thoáng đã trôi qua hết.

Nhân số tu sĩ Kim Đan trên phi chu màu vàng dừng lại ở số lượng bốn mươi hai người, không tiếp tục tăng nữa.

“Thôi, thôi.”

Trương Đào thu hồi ánh mắt, trên mặt rõ ràng có chút thất vọng, lão quay đầu nhìn về phía Quách Phá Vân, rồi ra hiệu:

“Quách đạo hữu, đi thôi.”

“Đã rõ.” Quách Phá Vân nhẹ nhàng gật đầu, sau đó hắn ta liên tiếp bấm ra vài đạo pháp quyết, rơi vào trên phi chu màu vàng.

“Ầm ầm.”

Phi chu màu vàng run lên, từ từ bay lên không trung, bay về phía Linh châu ở phía Bắc.

“Vù vù.”

Thời gian vừa đến, phi chu thoáng cái đã biến mất từ phía thác nước, không chút chậm trễ. …

Một đường bay đi với tốc độ gần như là cao nhất, thời gian tám ngày trôi qua, đoàn người rốt cuộc đã đến Linh châu.

“Vù vù.”

Những cảnh tượng quen thuộc đã từng nhìn thấy qua, lập tức xuất hiện trước mắt Lưu Ngọc.

Lần trước, hắn đến đây chấp hành nhiệm vụ, chưa ở lại bao lâu đã phải rời đi.

Lúc này đây, hắn lại tới đây vì để vượt qua cửa ải khó khăn, tất cả đều tràn ngập biến số.

Trải qua tám ngày phi hành, tất cả tu sĩ đều đã luyện hóa xong Pháp Bảo, ít nhất cũng cam đoan món Pháp Bảo mà bản thân đem theo bên người có thể phát huy được toàn bộ thực lực.