← Quay lại trang sách

Chương 1617 Tập hợp cảnh từ (2)

Bốn tu sĩ Kim Đan cưỡi phi chu màu vàng, nhanh chóng khuất sau chân trời.

Mà những tu sĩ đê giai còn lại sẽ bị bố trí tạm thời trong biên giới Doãn châu, với khoảng cách giữa Doãn châu và Qua châu, tu sĩ đê giai chắc chắn không đuổi kịp.

Dù cần “vật hi sinh” cũng sẽ điều động từ nơi gần nhất.

Nếu có thể thâu tóm Linh Vũ Thành chỉ trong một lần, bọn họ cũng sẽ được bố trí tới vị trí thích hợp, làm ra cống hiến trong quá trình phòng thủ hoặc tiến công các châu còn lại. …

“Vun vút!”

Độn quang màu vàng bị pháp thuật che chắn, lặng lẽ không tiếng động vạch qua bầu trời, mang theo tiếng gió nhè nhẹ.

Tuy hiện tại có lẽ khắp lục châu đều đang bạo phát khởi nghĩa, không thể che giấu tin tức, nhưng vẫn cần làm công tác bảo mật hành động của tu sĩ Kim Đan mỗi nơi.

Để tránh cho bị yêu tu phát hiện nhằm vào, dẫn tới trọng thương.

Liên tục phi độn hai ngày hai đêm, vượt ngang Qua châu, Cam châu, kéo dài qua khoảng cách gần mười vạn dặm, bốn người đã đi tới địa phận Túc châu.

Dọc theo đường đi, mấy người Lưu Ngọc ngang qua rất nhiều tiên thành, thấy được rất nhiều trận chiến lớn, quân phản kháng đang triển khai đấu pháp kịch liệt với yêu tộc.

Nhưng bọn họ không có mạo hiểm nhúng tay, mà lặng yên không một tiếng động đi ngang qua, chạy thẳng tới địa điểm trong kế hoạch, đợi tu sĩ đã hẹn tới.

“Rầm rầm!”

Từ nơi xa vang lên tiếng Pháp Bảo, pháp thuật nổ vang từng trận, kéo theo sấm sét, chớp giật.

Có uy năng cường đại dao động, dù cách hơn mười dặm cũng cảm nhận được rõ ràng.

“Lại là một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ.”

“Xem ra hành động của thành này sắp kết thúc rồi.”

“Mặc dù bây giờ mới phát động, nhưng hành động của Trương gia đã bắt đầu hơn một trăm năm trước rồi.”

Lưu Ngọc dùng thần thức quan sát động tĩnh nơi xa, yên lặng nghĩ thầm.

Hắn chú ý tới một chi tiết, đó chính là tu sĩ Trương gia lựa chọn để hợp tác có hơn một nửa đến từ thành nhỏ.

Điểm này không khó lý giải.

Xung quanh đại tiên thành đều tự có tài nguyên cao giai quý hiếm, nhất định sẽ phái càng nhiều yêu tu thực lực mạnh hơn đóng giữ.

Thậm chí có khả năng có yêu tu Hóa Hình bất chợt tiến tới.

Loại tình huống này rõ ràng không thích hợp ẩn giấu, hoặc có lẽ khai triển công việc.

Mà thành nhỏ tài nguyên không quá phong phú, thực lực yêu tu đóng giữ tương đối thông thường, thiên phú đặc thù cũng ít hơn.

Tương ứng với nguy cơ bại lộ nhỏ hơn nhiều, có lợi cho phát triển lâu dài.

Cân nhắc kỹ, Trương gia lựa chọn ‘thành nhỏ’ cũng dễ hiểu thôi.

“Đây là thực lực của gia tộc Hóa Thần ư?”

Lưu Ngọc nhìn bầu trời nơi xa thỉnh thoảng xuất hiện ngọn lửa hoặc sấm chớp, trong đầu thoáng qua ý niệm này.

Mỗi châu thuộc lục châu An Nam đều ít nhất gấp đôi Thanh Châu của Sở quốc, cũng càng nhiều tài nguyên tu luyện, số tiên thành tương ứng cũng nhiều hơn.

Một đường phi độn mà đến, bọn họ đi ngang ba châu là Qua châu, Cam châu và Túc châu, Lưu Ngọc đã thấy hơn mười tòa tiên thành, trong đó đa phần chiến hóa hừng hực cả trong lẫn ngoài.

Dù mỗi tòa tiên thành đều chỉ có một gã tu sĩ Kim Đan hưởng ứng thì cũng đã là con số khiến người ta rung động rồi.

Đấy là con đường Lưu Ngọc đi qua khó mà quan sát được toàn cảnh ba châu từ xa được.

Nếu vậy, số tu sĩ Kim Đan mà Trương gia có thể điều động lần này phải có bao nhiêu?

“Đáng sợ.”

Lưu Ngọc nghĩ cho cùng cũng chỉ cho ra được kết luận bằng hai chữ, trong lòng chấn động không gì sánh được.

Tông môn hoàn toàn không thể sánh bằng.

Mỗi tòa tiên thành đều có kích thước ngang với ‘Vọng Nguyệt Thành’ và ‘Thiên Khung Thành’. Vậy mà ra lệnh một tiếng là có hai trăm tòa tiên thành hoặc nhiều hơn lâm vào chiến hỏa mấy ngày liên tục, mấy trăm tu sĩ Kim Đan nghe hiệu lệnh.

Từ đó có thể thấy được chút ít lực ảnh hưởng của Trương gia!

Ngay lúc hắn đang suy tư, tàu cao tốc màu vàng lặng lẽ giảm tốc độ, cuối cùng hạ xuống một dòng thác chảy xiết.

“Cổ Thành đạo hữu, Thải Điệp đạo hữu, Quách đạo hữu, chúng ta còn cần chờ hai canh giờ nữa, đợi đồng đạo khác tới.”

Đại chiến buông xuống, Trương Đào thay đổi thái độ hòa ái tùy ý khi trước, trở nên nghiêm túc vô cùng.

Mấy người Lưu Ngọc gật đầu ý bảo đã biết, người thì nhắm mắt đả tọa, người thì quan sát bốn phía, đều yên lặng đợi dưới thác nước.

“Rào rào!”

Dòng nước từ thác nước hạ xuống, tiếng nước đổ rầm rập bên tai, khiến tinh thần người dần an tĩnh lại.

Như đã ước định từ trước, phi chu vừa hạ xuống không lâu, đằng trước lập tức có Linh áp của Kim Đan khác xuất hiện.

“Kim Đan trung kỳ!”

Thần thức Lưu Ngọc nhìn quét tứ phương, đối phương vừa gia nhập phạm vi thần thức thì Lưu Ngọc cũng đã biết được tu vi và bộ dáng đối phương.

Đó là một nam tu trương niên tướng mạo anh tuấn, làn da trắng nõn, nuôi một chòm râu thật dài, lại không đến mức cho người ta cảm giác bỗ bã.

“Diệp Phi Hồng.”

Nam tu trung niên tướng mạo anh tuấn hạ thẳng vào phi chu, đối ứng mật ngữ, chào hỏi đơn giản với Trương Đào, sau đó chắp tay tự giới thiệu với đám người Lưu Ngọc.

“Cổ Thành.”

“Thải Điệp.”

“Quách Phá Vân.”

Có lẽ sắp trở thành ‘chiến hữu’ trong thời gian tới, thế nên ba người đều rất nể tình chắp tay đáp lễ, cũng nói tên hoặc là đạo hiệu của mình.

Sau khi chào hỏi đơn giản, bọn họ không nói chuyện nhiều hơn, đều tiếp tục chờ dưới thác nước.

“Kim Đan hậu kỳ!”

Chỉ một lát sau, trong Linh Giác lại xuất hiện một luồng Linh áp, Lưu Ngọc cấp tốc đảo thần thức qua, nháy mắt biết được tu vi và bộ dáng người tới.

Đó là một nữ tu tư thế hiên ngang oai hùng, thoạt nhìn khoảng ba mươi tuổi, mặc trường sam màu đỏ.

“Nhiễm Diệu Âm!”

Cũng như Diệp Phi Hồng khi nãy, sau khi Nhiễm Diệu Âm lên phi chu thì đối ứng mật ngữ trước, sau đó lại khách sáo chào hỏi các đồng đạo tới trước, giới thiệu đơn giản lẫn nhau.

Từ trình độ nào đó mà nói, nếu mọi người đều đứng ở đây thì chính là đồng đạo ‘cùng chung chí hướng’, kế đó không lâu còn cần kề vai chiến đấu,

Vì vậy thái độ bọn họ đều tương đối hữu hảo, cùng nhau duy trì một bầu không khí hài hòa.

Diệp Phi Hồng, Nhiễm Diệu Âm đến như mở tín hiệu nào đó, chỉ trong vòng mười tức lại có hai Linh áp Kim Đan khác xuất hiện.

Từng Kim Đan chân nhân liên tiếp có mặt.

Từng cái tên hoặc đạo hiệu xa lạ lục tục vang lên bên tai, số người trên phi chu ngày càng nhiều. …

“Trước khi tới Trung Vực, tất cả số tu sĩ Kim Đan ta từng thấy công lại cũng chỉ có bấy nhiêu ấy nhỉ?”

Nửa canh giờ sau, Lưu Ngọc lặng lẽ quan sát bốn, năm mươi người trên phi chu, lẳng lặng nghĩ thầm.

Tu vi những người này có cao có thấp, nhưng cảnh giới thấp nhất đều là Kim Đan trung kỳ, ngay cả tu sĩ Kim Đan đỉnh phong cũng có khoảng ba người.