← Quay lại trang sách

Chương 1620 Cửu Môn Thiên Yêu trận (3)

Có thể đoán được là, nếu không có câu trả lời vừa lòng thì nói không chừng sẽ khiến rất nhiều tu sĩ rời khỏi.

“Cửu Môn Thiên Yêu trận chính là một trận pháp do vị Trận Đạo Tông Sư “Thần Cơ chân nhân” tỉ mỉ bày bố vì “Hỏa Phượng Đại Công chúa” từ ba ngàn năm trước.”

“Năng lực phòng ngự của nó rất mạnh mẽ, quả thực không hề tầm thường.”

“Cho dù có là Nguyên Anh Chân Quân hậu kỳ toàn lực công kích, dưới tình huống không bị bất kỳ sự quấy nhiễu nào, thì nó cũng có thể kiên trì trong một thời gian khá dài.”

“Chẳng qua…”

“Chẳng qua Trương gia chúng ta đã chuẩn bị nhiều năm như thế, tự có cách ứng phó tương ứng, đến lúc đó tuyệt đối sẽ không khiến chư vị đồng đạo thất vọng.”

“Các vị một lòng thiết huyết, cam nguyện đến đây mạo hiểm, Trương gia làm sao có thể khiến các vị đồng đạo thất vọng?”

“Chỉ là lúc này, xuất phát từ việc cần bảo mật, tạm thời ta chưa thể nói ra, để tránh phá hỏng đại sự cuối cùng, cho nên mong các vị đạo hữu lượng thứ.”

Trong rừng, Trương Đào đứng trên một tảng đá lớn, từ tốn nói.

Hơn mười đôi mắt nhìn sang, lão cũng không vì áp lực mà nói ra kế hoạch trước thời hạn.

Tuy là trước mặt tất cả mọi việc đều phát triển thuận lợi, nhưng trong đội ngũ có “kẻ gian” hay không, chuyện này cũng khó mà nói rõ ràng được.

Nhưng điểm này, lại không thể không đề phòng.

Dù sao ngay cả trong nội bộ Trương gia, yêu tộc còn có thể cài gián điệp vào, thì những tu sĩ lai lịch phức tạp này sao có thể không trở thành “kẻ gian” cho được?

Ngộ nhỡ bọn họ tiết lộ hết tin tức, khiến yêu tộc có chuẩn bị trước, chẳng phải là phá hỏng đại sự hay sao?

Trương Đào đứng đấy chắp tay, có một loại phong phạm của nho tướng từng trải, tuyệt đối không phải tu sĩ tầm thường có thể so sánh được.

Đối mặt với năm mươi vị tu sĩ đồng giai, lão vẫn có thể mạch lạc như cũ, nói rõ ràng, trong lời nói không hề có nửa phần hoảng loạn.

Không có được tin tức mong muốn, trong lòng Lưu Ngọc và rất nhiều tu sĩ đều có chút thất vọng.

Chẳng qua với câu trả lời này, bọn họ cũng miễn cưỡng hài lòng.

Những chuyện liên quan đến đại sự thế này đúng là không nên thuận miệng nói bừa, nếu chỉ vừa tùy tiện hỏi mà đã nói ra, thì cũng không đáng để cần nhiều tính mạng Kim Đan góp vào như vậy.

“Trương Đào đạo hữu nói có lý, tiểu nữ không hỏi nhiều nữa.”

“Chỉ là hy vọng đúng như lời đạo hữu nói, Trương gia sớm đã có sự chuẩn bị đầy đủ.”

Nhiễm Diệu Âm thản nhiên nói.

Tu vi của nàng đã ở Kim Đan hậu kỳ, ngó mắt nhìn tất cả tu sĩ ở hiện trường thì nàng đã thuộc cấp thượng tầng, dĩ nhiên có thể toát ra một loại khí độ nữ hiệp tư thế hiên ngang.

Cho dù đối mặt với Trương Đào đại diện cho Trương gia, nàng cũng không giống như thành phần thấp kém chỉ đến góp cho đủ số lượng.

Lưu Ngọc suy đoán, nàng có thể có chút địa vị, hơn nữa thực lực có khả năng cũng không tầm thường.

Thấy Trương Đào nói như thế, trận rối loạn này một lần nữa bình tĩnh lại, tu sĩ ở đây miễn cưỡng tiếp nhận câu trả lời này.

Rất nhanh, trong rừng cây lại vang lên tiếng bàn tán xì xào.

Vài tu sĩ có duyên gặp mặt vài lần nhận biết nhau, nhân cơ hội này rút ngắn quan hệ, thậm chí còn hình thành từng nhóm nhỏ từ ba đến năm người, hẹn nhau cùng tiến cùng lùi.

Đối với những điều này, Lưu Ngọc lựa chọn thờ ơ lạnh nhạt.

Sau khi “Tinh Thần chân thân” tấn thăng lên tam giai hậu kỳ, thực lực của hắn ở cảnh giới Kim Đan cũng đã thuộc cấp thượng tầng.

Chỉ là so với huyết mạch trác tuyệt của yêu tu, tài nguyên công pháp của tu sĩ phần lớn đều phải dựa vào chân truyền từ các thế lực lớn, đồng thời khi cùng cảnh giới tam giai đỉnh phong, khả năng tu sĩ còn hơi kém một chút.

Có thực lực như thế nên Lưu Ngọc cũng không cần đồng đội, đồng đội Kim Đan bình thường với hắn mà nói chỉ là một gánh nặng mà thôi.

Cừu non hợp bầy thành đàn, mãnh thú cô độc hành động!

Nghĩ đến điểm này, Lưu Ngọc không chút dấu vết liếc nhìn Trác Mộng Chân.

Lại không ngờ rằng sẽ bị nàng phát hiện, trừng mắt ngược trở lại, sau đó nàng di chuyển bước chân lại gần, dường như sợ bị hắn vứt bỏ.

Ánh mắt kia giống như là đang nói, điều kiện lúc trước hắn đã đáp ứng rồi, không thể lật lọng.

Dời ánh mắt đi, Lưu Ngọc chỉ mỉm cười mà không nói gì thêm.

“Bình bịch.”

Tiếng bước chân nhỏ nhẹ vang lên, một nam tu với bộ râu đen ngắn sát cằm đang bước nhanh đi về phía này.

“Cổ Thành đạo hữu, Thải Điệp đạo hữu.”

“Chúng ta hợp tác vài lần đều khá tốt, không biết lúc đại chiến có thể cùng nhau ứng chiến giúp đỡ lẫn nhau hay không?”

Quách Phá Vân đi đến, chắp tay khách khí nói.

Dưới sự truy sát của hai tên Hỏa Phượng tộc, Lưu Ngọc chủ động làm hậu quân, hơn nữa còn có thể toàn thân mà lui về Xương Nam Thành, đối với chuyện này hắn ta có ký ức rất sâu.

Mặc dù ở hiện trường có hơn bốn mươi vị tu sĩ Kim Đan, hắn ta còn quen biết với vài người, nhưng bàn về thực lực bọn họ lại hoàn toàn không đủ khả năng để so sánh với hắn ta.

Cộng thêm vài lần hợp tác trước kia, tổng thể mà nói hắn ta vô cùng hài lòng, Lưu Ngọc mới là sự lựa chọn lý tưởng đầu tiên để lập đồng đội.

Về phần Trác Mộng Chân, đối với quan hệ giữa hai người, Quách Phá Vân chỉ liếc mắt một cái đã hiểu ngay.

Cho nên hắn ta sẽ không nói ra, đồng thời lúc nói chuyện cũng loại trừ ra ngoài.

“Tâm ý của Quách đạo hữu, Cổ mỗ đã hiểu rõ.”

“Đến lúc đó đúng là có thể hỗ trợ nhau một chút, tất cả chúng ta cùng nhau hợp tác thì tỷ lệ thành công vượt qua cửa ải khó khăn này cũng lớn hơn một chút.”

Lưu Ngọc không hề khinh thường, chắp tay cười nói.

Tuy là tu sĩ Kim Đan bình thường, đối với hắn mà nói chỉ là một gánh nặng, nhưng đối phương có tu vi Kim Đan hậu kỳ, bản thân hắn ta cũng không phải là bình thường.

Hơn nữa hắn ta còn có can đảm mạo hiểm lẻn vào sáu châu An Nam thì từ phương diện nào mà nói, hắn ta không phải là một gánh nặng.

Vào thời điểm mấu chốt, nói không chừng còn có chút tác dụng.

Hai người liên hợp với nhau có thể dùng bốn từ “cường cường liên hợp” để hình dung, đây mới là phương pháp lựa chọn đồng đội chính xác.

Về phần những tu sĩ Kim Đan sơ trung kỳ, Lưu Ngọc hoàn toàn không có hứng thú.

“Ha ha ha, hy vọng đến lúc đó có thể nhận được một hai sự chiếu cố của Cổ Thành đạo hữu.”

Quách Phá Vân cười phá lên, khách khí nói.

Sau đó, hắn ta không nói gì nữa, yên lặng đi đến đứng bên phải Lưu Ngọc.

Về phần Trác Mộng Chân, thì nàng đang đứng bên trái.