← Quay lại trang sách

Chương 1621 Bách Nghệ tu tiên sinh ra một loại mới!

Trong rừng, các tu sĩ khác trông thấy một màn này, trong mắt đều lộ ra một chút khó hiểu, bọn họ không rõ vì sao một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ lại phải khách khí với nhóm tu sĩ trung kỳ như vậy.

Thậm chí thái độ còn cơ hồ có chút thấp kém hơn nữa.

Bởi vì dùng “Ẩn Linh thuật” thu liễm Linh áp rất hiệu quả, cho nên bọn họ không phát hiện ra tu vi thật của Lưu Ngọc, nhìn qua hắn giống như chỉ có cảnh giới Kim Đan trung kỳ.

Thấy bên này không còn động tĩnh gì nữa, các tu sĩ lần lượt dời ánh mắt, tiếp tục nghỉ ngơi dưỡng sức, tìm kiếm đồng đội cho mình.

Cũng không lâu lắm, vốn là một đám tu sĩ Kim Đan đứng lẻ tẻ thì nay đã hình thành từng nhóm nhỏ, tốp năm tốp ba đứng lại cùng nhau.

Lưu Ngọc yên lặng quan sát, rất nhanh đã nhận ra quy luật của chuyện này.

Bởi vì tu sĩ Kim Đan hậu kỳ rất thưa thớt, số lượng trung kỳ và hậu kỳ chênh lệch không nhiều, Kim Đan hậu kỳ bình thường lập tức trở thành người dẫn đầu của một nhóm nhỏ, rất dễ dàng tụ tập khoảng ba đến năm người.

Còn có những tu sĩ quen biết nhau, cho dù không phải là tu sĩ hậu kỳ thì cũng có thể kết thành một liên minh đơn giản.

Có thể tu luyện đến cảnh giới Kim Đan, dĩ nhiên bọn họ sẽ biết lựa chọn thế nào để có lợi nhất với mình.

Ngắn ngủi một khắc đồng hồ, trong rừng cây đã xuất hiện những nhóm, đoàn đội lớn bé khác nhau.

Chỉ còn chừng sáu bảy người lẻ loi một thân một mình mà thôi.

Có lẽ bởi vì tính cách, hoặc có lẽ đã không còn lưu luyến gì với thế gian này, hoặc có lẽ là tự nhận thực lực bản thân cao cường, hoặc có lẽ là chán ghét nhân tính xấu xí.

Nói tóm lại, bọn họ không muốn giao lưu với những tu sĩ khác.

“Tạo thành đoàn thể, cùng nhau chia sẻ trách nhiệm, gánh chịu áp lực, đúng là lựa chọn tốt để vượt qua khó khăn.”

“Chỉ là ý nghĩ tốt đẹp này, với sự ích kỷ của nhân tính, vào thời khắc nguy hiểm, sẽ có đồng đội nào đồng ý mạo hiểm cứu viện đây?”

Trong lòng Lưu Ngọc hiện lên nghi vấn này, vô cùng hoài nghi về vấn đề này, chẳng qua hắn không tiếp tục nghĩ sâu xa nữa.

Hắn nhắm mắt lại, tiếp tục điều chỉnh trạng thái.

Mấy món Pháp Bảo thường dùng như Vạn Hồn phiên, Kim Ngọc hoàn, Hắc Phong sí đã được đặt vào vị trí quen thuộc trong nhẫn trữ vật.

Tâm niệm vừa động là có thể lập tức lấy ra, Lưu Ngọc đã làm tốt công tác chuẩn bị.

Những tu sĩ trước mắt này, có lẽ thật sự vì “đại nghĩa” mà không tiếc sinh mạng, khiến hắn đối với chuyện này mỏi mắt mong chờ. …

Thời gian dần trôi qua, nửa canh giờ trôi qua rất nhanh.

Đạo ánh sáng yên lặng không chút tiếng động phá không bay đến, xuất hiện trận dao động cực kỳ nhỏ, một đạo ánh sáng màu xanh đậm bay thẳng tắp hướng đến nhóm người Lưu Ngọc.

“Hửm?”

Linh Giác cảm ứng được dao động, trong lòng Lưu Ngọc hơi động, thần thức lập tức lan tràn ra khắp nơi.

Một khắc sau, trong mắt của hắn hiện lên vài phần ngạc nhiên, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về một phía nào đó, pháp lực trong cơ thể âm thầm vận chuyển.

Chỉ thấy bên trong đạo ánh sáng màu xanh đậm kia là một Linh hạm tạo hình không giống bình thường, vô cùng bá khí!

Chiến hạm này dài bảy tám chục trượng, rộng chừng mười trượng, cao khoảng hai mươi trượng, còn khổng lồ hơn cả “Quy Nguyên chu” mà Lưu Ngọc từng điều khiển.

Liếc nhìn lại, nếu xem nhẹ những trang bị công kích và tạo hình kỳ lạ thì có thể tưởng nó là một lâu thuyền cỡ lớn.

Nhưng dưới sự quan sát cẩn thận, Lưu Ngọc hiển nhiên không cho là như vậy.

“Không giống với “Thương Ngô Hạm” của tông môn, còn có “Hồng Mộng Hạm” của Hợp Hoan Môn, hai thứ đó chỉ đơn thuần là phương tiện di chuyển và chuyên chở.”

“Còn chiếc Linh hạm này, nếu chỉ đơn thuần dùng Pháp Bảo phi hành để hình dung thì chưa đủ chính xác, nó càng giống như là một loại “vũ khí” có cả công lẫn thủ?”

Nhìn Linh hạm khổng lồ này, vừa nhìn là biết nó có thể phát động trang bị công kích, trong lòng của hắn suy đoán nói.

Chỉ thấy phía trên cùng của chiếc Linh hạm màu lam này bất chợt xuất hiện một “họng pháo” màu lam khổng lồ, họng pháo này cùng loại với pháp khí đặc biệt như “Thần Tinh pháo”, chỉ là nó tinh xảo và lớn hơn.

Hơn nữa bên ngoài họng pháo còn có rất nhiều phù văn màu đỏ tạo thành những đường vân, phảng phất như thiên nhiên khắc sâu trên đó, không hề có chút cảm giác không hài hòa nào.

Nhìn họng pháo khổng lồ kia, cùng với những đường vân khổng lồ hóa thành Linh lực, Lưu Ngọc có thể tưởng tượng ra được, Linh lực mà nó phóng ra có thể kinh khủng cỡ nào.

Nếu sức mạnh nó ở cảnh giới Kim Đan vô cùng siêu việt, có thể so với việc tu sĩ Nguyên Anh kỳ ra tay, thì hắn cũng không ngạc nhiên chút nào.

Không chỉ “họng pháo” màu xanh đậm, mà phía trên khoang thuyền rộng rãi của Linh hạm còn dựng một cung nỏ màu lam nhạt, hình dạng của nó cũng vô cùng to lớn.

Phù văn màu lam nhạt trải rộng khắp nơi trên cung nỏ, các chi tiết cực kỳ tinh xảo, không nhìn thấy bất cứ tì vết nào.

Cả chiếc Linh hạm màu lam bảy tám chục trượng này đều trải rộng phù văn, nhưng nó lại không hề lộn xộn, mà trái lại giống như là một chỉnh thể, tỏa ra uy thế cường đại của cảnh giới Kim Đan vô cùng bất phàm.

Bên thân Linh hạm còn có ký hiệu tia chớp khổng lồ.

Đồng thời hai bên thân thuyền còn có rất nhiều khe hở nhỏ mắt thường khó mà nhận ra, dường như có thể tiến hành một trận biến hóa phức tạp hơn nữa.

Lúc này, Linh hạm màu lam bay về phía rừng cây, cung nỏ màu lam khổng lồ cũng vừa đúng lúc nhắm ngay vào Lưu Ngọc.

Trong chốc lát, trong lòng hắn lập tức sinh ra một nguy cơ mãnh liệt, dường như chỉ cần cung nỏ màu lam kia phát động công kích là có thể mang đến sự uy hiếp trực diện đến tính mạng của hắn.

Cảm giác được nguy cơ mãnh liệt, gần như chỉ yếu hơn so với khi nhìn thẳng vào Nguyên Anh Chân Quân.

“Chẳng lẽ uy năng công kích của nó còn có thể so với Nguyên Anh Chân Quân hay sao?”

Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này.

Sự uy hiếp mãnh liệt trong lòng khiến hắn không nhịn được vận chuyển pháp lực, Linh áp tự nhiên mà tràn ra, như thể hắn sẽ lấy ra Pháp Bảo bản mệnh.

Mà lúc này, Linh Giác nhạy bén của tu sĩ Kim Đan cũng khiến cho những tu sĩ trong rừng phát hiện ra sự tồn tại của chiếc Linh hạm màu lam màu, đồng thời bọn họ cũng sinh ra loại cảm giác nguy cơ mãnh liệt.

“Ầm…”

Từng cỗ Linh áp cấp bậc Kim Đan khác nhau bỗng nhiên truyền ra từ trong rừng cây.

Một vài tu sĩ vô cùng mẫn cảm thậm chí đã gọi ra Pháp Bảo, các loại Linh quang hòa lẫn với nhau như muốn phát động công kích với chiếc Linh hạm màu lam này.