Chương 1622 Bách Nghệ tu tiên sinh ra một loại mới! (2)
Giữa những hành động có thể phải trả giá bằng mạng sống của mình bất cứ lúc nào, các tu sĩ đều vô cùng mẫn cảm với những động tĩnh xung quanh, liên tục làm ra những phản ứng kịch liệt cũng không có gì là ngoài ý muốn.
“Các đạo hữu xin hãy bình tĩnh, cũng xin hãy thu hồi Pháp Bảo.”
“Đây là “Bôn Lôi hiệu” của Trương gia chúng ta, trên đó là người một nhà điều khiển, tuyệt đối không nên hiểu lầm.”
Nhận ra “Bôn Lôi hiệu” đang đến, cũng nhìn thấy phản ứng quá khích của các tu sĩ, Trương Đào lập tức liên tiếng ngăn cản, bình phục những tu sĩ đang có tâm tình kích động.
Trong giọng nói của lão cũng không có ý trách cứ, dù sao bản thân bọn họ lúc này đây, lúc nào cũng có thể rơi vào nguy hiểm, cảnh giác một chút cũng không sai.
Thấy Trương Đào nói như thế, Linh áp trong rừng cây mới bắt đầu thu liễm dần, Linh quang đủ loại màu sắc cũng bắt đầu nhạt dần.
Chẳng qua Pháp Bảo vẫn cầm trong tay, rất nhiều tu sĩ đều không có ý định thu hồi chúng, cẩn thận để không gây ra sai lầm lớn.
“Vù vù.”
Tới gần rừng cây, tốc độ của ánh sáng màu lam chậm lại, một tầng Linh quang bao phủ bên ngoài dần tiêu tán, lộ ra bản thể còn muốn khổng lồ hơn cả yêu thú tam giai.
“Ầm.”
Cuối cùng, nó ầm ầm hạ xuống trong rừng cây, áp đảo một mảng lớn cây cối.
Thấy nó quả thật không có ý đồ công kích, lúc này trong lòng các tu sĩ mới thả lỏng, thu hồi Pháp Bảo vào trong nhẫn trữ vật.
Lưu Ngọc cũng như thế, chẳng qua trong lòng hắn vẫn có chút cảnh giác, pháp lực trong đan điền chuyển thành trạng thái nằm chờ phát động.
Chỉ cần một ý niệm trong đầu là hắn có thể lấy ra Lạc Nhật Kim Hồng thương, thi triển các loại thủ đoạn như “Hộ Thể Diễm Thuẫn”,“Thanh Dương Ma Hỏa”,“Tinh Thần chân thân”.
Sau khi hạ xuống,“Bôn Lôi hiệu” nhanh chóng thu nhỏ thành một chiếc thuyền bình thường, hiện ra mười mấy tu sĩ đang ngồi hoặc đứng thưa thớt trên khoang thuyền.
Những tu sĩ này không một ai không tỏa ra khí tức cường đại của cấp bậc Kim Đan, tất cả đều là những Kim Đan chân nhân.
Đơn giản đếm một chút, có khoảng chừng năm sáu mươi người.
Năm sáu mươi vị Kim Đan chân nhân!
So với số lượng tu sĩ Trương Đào mang đến từ Y châu và Qua châu còn nhiều hơn!
Nhưng Lưu Ngọc nghĩ lại, ngay lập tức đã hiểu rõ nguyên nhân trong đó, Y châu và Qua châu là hai châu có diện tích nhỏ nhất trong cả sáu châu An Nam.
Bốn châu còn lại có diện tích còn vượt xa cả hai châu ở phía Nam.
Chỉ nói riêng Linh châu thôi thì diện tích của nó gần như lớn hơn một nửa Y châu, mấu chốt hơn chính là nó gần Đại Càn hơn.
Ngay lúc Lưu Ngọc đang suy tư, một tu sĩ từ “Bôn Lôi hiệu” vượt qua đám người, nhẹ nhàng rơi xuống trên mặt đất.
“Ha ha ha.”
“Đào thúc, đã lâu không gặp, không để lão nhân gia ngài chờ chứ?”
“Ta là Trương Tử Bình, bái kiến các vị đạo hữu, cảm tạ các vị đạo hữu đã đến đây!”
Người vừa tới sau khi hạ xuống, đầu tiên là đi vấn an lễ hậu bối với Trương Đào, sau đó lại chắp tay chào hỏi các tu sĩ như Lưu Ngọc.
Một lời nói, hành động nho nhã lễ độ, chẳng hề có chút ngạo khí “con cháu Vương Hầu” nào cả.
“Không cần đa lễ, bọn ta cũng vừa đến không lâu.”
“Tử Bình, hai châu Cam Túc tiến triển có thuận lợi không?”
Nhìn thấy người tới, trên khuôn mặt già nua của Trương Đào lộ ra nụ cười vui mừng, sắc mặt lập tức nghiêm túc hỏi.
Thấy hai người Trương gia giao lưu, những người khác chỉ chắp tay coi như đáp lễ, vểnh tai lắng nghe, không hề ý định chen vào.
“Kim Đan đỉnh phong, hình như là tu sĩ Dị linh căn.”
“Loại khí tức này, công pháp tu luyện hẳn là cực kỳ thượng thừa, xem ra người này có địa vị không thấp ở Trương gia.”
Lưu Ngọc bất động thanh sắc quan sát Hộ pháp của hai châu Cam Túc của Trương gia, nhận thấy được khí tức của người kia là Kim Đan đỉnh phong, trong lòng hắn lập tức run lên.
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng với thực lực lúc này của hắn cũng có thể cảm nhận được nguy cơ như có như không.
Chỉ thấy tên tu sĩ “Trương Tử Bình” này có dáng người khôi ngô lại thẳng tắp, mày kiếm mắt sáng, tuấn lãng dương cương, ngũ quan đao tước lộ ra sự kiên nghị.
Hắn ta mặc một kiện trường bào màu lam, tự nhiên lộ ra một luồng khí chất trầm ổn.
Nhưng khiến người ta chú ý nhất vẫn là mái tóc dài màu tím như lôi điện cuồng bạo của hắn ta.
“Nếu như đoán không sai, người này hẳn là có thuộc tính Lôi Dị linh căn.”
“Trong tất cả loại Linh căn, trên phương diện công kích thì thuộc tính Lôi là số một số hai, thực lực của người này không thể khinh thường.”
“Có lẽ ngay cả “Trường Phong chân nhân” của tông môn thì thực lực cũng kém một hai so với người này.”
“Dù sao hắn ta cũng xuất thân từ gia tộc Hóa Thần truyền thừa lâu đời, tài nguyên ở các phương diện đều là bậc nhất, hơn nữa hắn ta còn am hiểu thuộc tính Lôi.”
Bình tĩnh quan sát người này, Lưu Ngọc yên lặng nghĩ thầm.
Không tự chủ được đưa ra so sánh những tu sĩ từng gặp với Trương Tử Bình.
Cuối cùng hắn đưa ra một kết luận, trong số những tu sĩ hắn từng gặp qua thì người này có thực lực mạnh nhất.
Cho dù hôm nay hắn, dưới tình huống không sử dụng “Phá Bại kiếm”, cũng không nắm chắc sẽ đánh bại được đối phương.
Chẳng qua trước mắt bây giờ cả hai bên đều là bạn không phải địch, như vậy suy nghĩ kia tương đối không có ý nghĩa.
Trương gia có thể phái ra một tu sĩ thực lực mạnh mẽ, tiềm lực cao như thế tham dự việc này, không thể nghi ngờ chính là bày tỏ sự coi trọng của họ.
Cứ như vậy, bao gồm cả Lưu Ngọc, nhóm tu sĩ Kim Đan đều cảm thấy lần hành động này yên tâm hơn rất nhiều.
“Trương gia thật sự là đã hạ một bút thật lớn.”
“Lại phái ra một chiếc Linh hạm tứ giai đến đây.”
Ở bên cạnh, Quách Phá Vân nhìn tạo hình bá khí của “Bôn Lôi hiệu”, sâu trong đáy mắt có vài phần khó hiểu, nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Linh hạm tứ giai thì thế nào?”
Nghe ra từ mấu chốt, trong lòng Lưu Ngọc hơi động, truyền âm hỏi.
“Hửm?”
Thấy vị “Cổ Thành đạo hữu” này vậy mà lại không biết đến sự phân chia cấp bậc Linh hạm, trong mắt Quách Phá Vân lóe lên vài phần ngạc nhiên.
Nhưng hắn ta ngay lập tức nghĩ đến người kia đến từ Thiên Nam thì ánh mắt lại thay đổi.
Nếu đến từ Thiên Nam, vậy thì việc không biết sự phân chia đẳng cấp Linh hạm cũng là chuyện bình thường.
Dù sao món Pháp Bảo chiến tranh như Linh hạm này là đồ vật phải mười vạn năm mới sinh ra, mà trước đó, Trung Vực đã sớm cắt đứt liên hệ với Thiên Nam.
Hơn nữa bởi vì nguyên nhân đặc biệt, Trung Vực có rất nhiều kỹ nghệ tu tiên tân tiến, nhưng đều không được phép truyền ra bốn vực khác.