Chương 1637 Bí thuật quen mắt (2)
Chỉ có một lý do có thể giải thích cho sự chênh lệch này, đó chính là người này ở cảnh giới cao hơn nó, nghĩa là đã lên tới Nguyên Anh hậu kỳ.
Trong trường hợp tu sĩ Hóa Thần kỳ không ra tay thì Nguyên Anh hậu kỳ rõ ràng là nhân vật có thể chọc trời khuấy nước khắp tu tiên giới.
Có thể dễ dàng thay đổi kết cấu của một vùng, ảnh hưởng tới chuyện hưng suy của cả một đại tông môn!
Bởi vì Nguyên Anh sơ kỳ và trung kỳ thường kém rất xa hậu kỳ nên sức chiến đấu cũng thua kém rất nhiều, bởi vậy mà Nguyên Anh hậu kỳ mới được gọi là “Đại tu sĩ”.
“Đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ!”
Khi Lưu Ngọc ý thức được điều này, hắn giật mình, vội vàng thu hồi thần thức, không dám quan sát quá nhiều, để tránh bị cho là mạo phạm.
Bên phía bên kia, nhờ vào Linh Giác mạnh mẽ của yêu tu cấp bốn, ngay khi chùm sáng màu vàng kim xuất hiện, Tước Tinh Dã đã phát hiện ra ngay lập tức.
Móng vuốt sắp giáng xuống bỗng chốc khựng lại!
Nhận ra mối nguy hiểm dữ dội đang tới gần, Tước Tinh Dã không chút chần chừ tung trảo ra sau lưng.
“Ầm!”
Sức mạnh kinh khủng bùng nổ phát ra tiếng động chói tai như tiếng hai thứ binh khí sắc nhọn va vào nhau, quanh quẩn giữa dãy núi.
Tước Tinh Dã dốc toàn lực, cặp trảo lửa dài mười trượng đánh trúng vào chùm sáng màu vàng kim.
Chùm sáng màu vàng kim chỉ to gần một trượng trong khi trảo lửa lại to tới tận mười trượng, chênh lệch giữa song phương cực kỳ rõ ràng.
Thế nhưng, kết quả lại khiến rất nhiều tu sĩ được một phen mở rộng tầm mắt.
“Phựt!”
Sau chỉ nửa giây giằng co, Tước Tinh Dã đã bị chém bay mất một bên trảo, chiêu phòng ngự bằng biện pháp tấn công lập hơi thở thất bại tan tác.
“Phập!”
Ngay lập tức, tiếng lưỡi dao chém vào thịt vang lên, yêu huyết văng tứ tung trên trời.
Chùm sáng màu vàng kim đâm xuyên qua ngực của Tước Tinh Dã, để lại một lỗ máu rộng gần một trượng.
Yêu huyết mang theo Linh lực nồng đậm phát ra thứ ánh sáng màu đỏ phun ra ào ào.
Máu phun thành cột!
Nếu không nhờ khoảnh khắc giằng co ngắn ngủi, Tước Tinh Dã chớp thời cơ dịch chuyển thân thể kịp thời thì lúc này nó đã vẫn lạc vì Yêu Anh vỡ nát rồi.
Chỉ sau một đòn, Yêu Vương tứ giai trung kỳ đã bị trọng thương. Lúc “chùm sáng màu vàng kim” quay trở lại, Lưu Ngọc mới thấy rõ hình dạng của thứ này.
Nó là một thanh phi kiếm màu trắng bạc toàn thân, mặt ngoài có chạm trổ hoa văn màu vàng kim, sau khi biến hóa nó cũng chỉ lớn chừng một trượng, hình dáng có vẻ không có gì xuất chúng.
Thế nhưng nó lại là pháp bảo mạnh nhất mà Lưu Ngọc từng thấy ngoại trừ Phá Bại kiếm!
“Chân Bảo.”
Đương nhiên chỉ có Chân Bảo mới có thể phát huy hoàn hảo được thực lực của tu sĩ Nguyên Anh, Lưu Ngọc không hề bất ngờ về điều này.
Thế nhưng, khi nhìn vào lỗ máu trên yêu thân của Tước Tinh Dã, từ tận đáy lòng, hắn cảm nhận được sự nhỏ bé của bản thân.
Cảm giác này giống như thể sâu kiến đối mặt với rồng khổng lồ nhưng mình lại là sâu kiến vậy.
Kể từ khi kết thành Kim Đan, lâu lắm rồi hắn không có cảm giác này.
“Chỉ e rằng trong mắt hạng tu sĩ này, mình thực sự không khác gì sâu kiến.”
“Cùng lắm thì là một con sâu kiến tương đối khỏe mà thôi.”
Lưu Ngọc âm thầm quan sát cảnh tượng này, lặng lẽ cười buồn rầu.
Một chút kiêu ngạo nhờ thực lực tăng lên, hiếm có đối thủ ở cảnh giới Kim Đan nào địch nổi bỗng chốc tan biến quá nửa vào giây phút này.
Trong lòng hắn tự nhắc nhở mình, Trung Vực không giống Thiên Nam, tu vi Kim Đan không phải là những kẻ mạnh nhất ở Trung Vực.
Hắn còn cả một đoạn đường rất dài phải đi để lên tới đỉnh cao đích thực, tuyệt đối không thể đắm chìm trong chiến tích ở quá khứ, bị niềm kiêu ngạo che mờ hai mắt!…
Trong lúc Tước Tinh Dã gặp nạn, một tên Yêu Vương cấp bốn sơ kỳ khác của Hỏa Tước tộc đã phát động tấn công Định Nam hiệu.
“Ầm!”
Tu vi của nó chỉ mới tới cấp bốn sơ kỳ nên cho dù hai trảo có dốc toàn lực tấn công cũng chỉ có thể làm vòng bảo hộ màu xanh của Linh quang tối xuống non nửa.
Nếu nó muốn công phá được vòng bảo hộ thì cho dù trong tình huống lý tưởng nhất, ít nhất nó cũng phải tấn công thêm mấy lần nữa nhưng rõ ràng là đã quá muộn để làm chuyện đó.
Thấy Tước Tinh Dã bị thương, tên Yêu Vương này lập hơi thở từ bỏ ý đồ tấn công Định Nam hiệu, nhanh chóng xoay người lại, cảnh giác với nhân tộc Nguyên Anh vừa bất ngờ xuất hiện kia.
“Nguyên Anh hậu kỳ!”
Hai yêu giật mình, dựa sát vào nhau tạo thành thế liên thủ phòng ngự, không định ra tay trước.
Đối với tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ mới vừa đột ngột xuất hiện, bọn chúng duy trì tinh thần cảnh giác cao độ, khí thế rõ ràng yếu hẳn đi một bậc.
“Thiên Linh trưởng lão!”
Trong Linh hạm, ba người Trương Đào, Trương Tử Bình, Khổng Linh Tú trông thấy cảnh này thì hết sức mừng rỡ, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Theo như kế hoạch, trưởng lão xuất hiện ở đây chứng tỏ tính tới giờ, kế hoạch vẫn đang tiến hành thuận lợi.
Tuy nhiên, trận ác chiến chỉ vừa mới bắt đầu, ba người không dám thấy vậy mà chủ quan, vội vàng tranh thủ điều chỉnh lại trạng thái của Linh hạm.
Vòng bảo hộ của Linh hạm vẫn chưa bị công phá, mặc dù vừa rồi trông có vẻ như nó chỉ là một món đồ chơi, không hề có sức phản kháng nhưng thực ra chỉ chịu một số tổn thương nhất định.
Chỉ cần điều chỉnh lại một lượt thì nó có thể nhanh chóng hồi phục lại trạng thái gần với lúc mạnh nhất.
Gia tộc Hóa Thần đã được truyền thừa tới tận mười mấy vạn năm đương nhiên không có chuyện tu vi Kim Đan đã được gọi là “trưởng lão” như ở các gia tộc nhỏ của các môn phái nhỏ.
Ở Trương gia, chỉ khi tu vi đạt tới cảnh giới Nguyên Anh và vượt qua một loạt thử thách mới có tư cách trở thành trưởng lão.
Trong mắt Trương gia, Nguyên Dương Tông cũng chỉ ngang tầm một “môn phái nhỏ” mà thôi.
“Thiên Linh trưởng lão” trong miệng ba người nhóm Trương Đào chính là đại tu sĩ vừa mới bất ngờ xuất hiện.
Người này râu tóc bạc trắng, trông như một ông lão tám chục tuổi nhưng da dẻ vẫn trắng trẻo, mặt lại không có nhiều nếp nhăn.
Người này đứng lơ lửng trên không, khí thế tung hoành thiên hạ của đại tu sĩ cứ thế lộ ra khiến muôn vàn tu sĩ cảm thấy mặc cảm tự ti,
“Tiếc thật.”
Thấy không thể hạ gục đối thủ chỉ bằng một đòn đánh, ánh mắt của Thiên Linh Chân Quân lóe lên sự thất vọng nhưng rồi nhanh chóng giấu đi.
Dù sao sinh linh ở cùng một đại cảnh giới, Linh Giác đều cực kỳ nhạy bén, muốn đánh lén mà không bị phát hiện thực sự rất khó, thất bại âu cũng là chuyện thường tình.