← Quay lại trang sách

Chương 1638 Bí thuật quen mắt(3)

Trừ phi có bí thuật có thể qua mặt được Linh Giác, hoàn toàn giấu được Linh Giác của đối phương.

Thế cục thay đổi lớn lao chỉ trong nháy mắt.

Thấy một đòn không tiêu diệt được đối thủ, Thiên Linh Chân Quân không chút do dự rót tiếp pháp lực vào Chân Bảo phi kiếm màu vàng kim một lần nữa, phát động thế tấn công nhanh như chớp giật.

Một giây sau, Linh quang của phi kiếm màu vàng kim sáng lên rực rỡ, kim quang chói mắt như mặt trời soi sáng khắp bầu trời và mặt đất.

“Vù vù!”

Nháy mắt, nó to lên tới chừng hai mươi trượng, bổ đôi bầu trời, chém thẳng tới chỗ hai Yêu Vương, ý đồ hết sức rõ ràng.

Chân Bảo phi kiếm màu vàng kim tỏa ra hơi thở cực kỳ sắc bén, nếu không sử dụng tới thì hoàn toàn không phát giác được.

Một khi được sử dụng, nó lập tức khác hẳn, chẳng khác gì sự khác biệt giữa rắn và thuồng luồng, không pháp bảo nào có thể bì được.

“Có lẽ đối với đại tu sĩ thì muốn giải quyết hai tên Yêu Vương chưa tới tu vi hậu kỳ chỉ là chuyện tốn chừng chục hiệp mà thôi.”

“Đánh lén, à không, là đột kích, nếu đột kích mà thành công được thì tốt.”

“Còn nếu đột kích thất bại thì cũng chỉ tốn thêm một chút công sức mà thôi.”

Lưu Ngọc chứng kiến cảnh này, trong lòng thầm suy đoán suy nghĩ và khí thế của vị đại tu sĩ này vào lúc này.

Hắn có biết một chút về độ sai khác thực lực trong cảnh giới Nguyên Anh.

Sau khi đạt tới cảnh giới Nguyên Anh, Yêu Anh, chênh lệch ở mỗi cảnh giới nhỏ lại càng lớn hơn trước. Thường cần phải mấy vị sơ kỳ hợp sức mới có thể đối kháng với một vị trung kỳ.

Còn hậu kỳ đối đầu với sơ và trung kỳ thì độ chênh lệch còn lớn hơn nữa, có thể nói là hoàn toàn áp đảo.

Nếu như một vị đại tu sĩ quyết tâm truy sát tu sĩ Nguyên Anh sơ và trung kỳ thì dù nạn nhân có sử dụng hết mọi thủ đoạn cũng vẫn không thể thoát được kết cục hình thần câu diệt.

Có lẽ chính sự tự tin về thực lực này mới khiến thân phận của đại tu sĩ cao hơn các tu sĩ Nguyên Anh khác một bậc, thường xuyên hành xử không kiêng dè bất kỳ điều gì.

“Choang choang choang!”

“Phập!”

Kim quang lấp lánh, hỏa diễm cuồn cuộn, tiếng va chạm liên tục vang lên, chấn động khắp nơi.

Chỉ vừa mới so chiêu với nhau, hai tên Yêu Vương của Hỏa Tước tộc lập hơi thở bị hóa giải đòn tấn công, bắt buộc phải chuyển sang phòng thủ, trở nên lúng túng trước thế đánh như vũ bão của Thiên Linh Chân Quân.

Cảnh tượng này thật quen mắt.

Đương nhiên quân át chủ bài của Trương gia không phải chỉ có một mình Thiên Linh Chân Quân.

Chẳng bao lâu sau khi Thiên Linh Chân Quân xuất hiện, một vài độn quang tỏa ra Linh áp cấp độ Nguyên Anh tiếp tục phi độn từ nhiều hướng khác tới đây cứu viện.

Cẩn thận cảm ứng thì có tới tận sáu Linh áp!

Sáu Nguyên Anh chia thành hai đội, mỗi đội ba người đi cứu viện cho một chiếc Linh hạm, hình thành thế cục lấy nhiều địch ít.

Sau vài vòng so chiêu, hai chiếc Linh hạm đã chiếm được thế thượng phong, tình thế cũng tốt đẹp hẳn lên!

“Sáu tên tu sĩ Nguyên Anh và một vị đại tu sĩ.”

“Trương gia chuẩn bị rất nhiều cho chuyện này, xem ra xác suất thành công thực sự rất lớn.”

“Dù có là Cửu Môn Thiên Yêu trận chắc cũng không thể chịu nổi sức tấn công của nhiều tu sĩ Nguyên Anh như vậy, huống gì còn có thêm một vị đại tu sĩ nữa.”

Thấy tình cảnh này, rất nhiều tu sĩ tỏ ra mừng rỡ, lòng quân cuối cùng cũng được trấn an, tiếp tục lấy nhiều địch ít truy sát đám yêu tu cấp ba.

“Ầm ầm.”

Tiếng kiếm kêu vang khắp núi, kiếm khí cao tới hai mươi, ba mươi trượng liên tục bị Chân Bảo phi kiếm màu vàng kim bổ đôi, nhanh chóng tấn công về phía hai yêu Tước Tinh Dã.

Cho dù bọn chúng ngăn cản, né tránh thì vẫn bị thương không nhẹ, một số chỗ, lông vũ đã rụng tơi tả.

Rõ ràng, khi thương tích tích lũy tới một mức độ nhất định sẽ ảnh hưởng tới việc phát huy thực lực.

Có lẽ cảm thấy thời cơ đã tới, lần đầu tiên Thiên Linh Chân Quân bấm pháp quyết bằng hai tay, dường như định sử dụng một bí thuật mạnh mẽ nào đó.

Sau hai hơi thở, đạo pháp quyết cuối cùng được bắn ra, bên trong dãy núi lập hơi thở gió nổi mây vần!

“Ù ù!”

Tay áo của Thiên Linh Chân Quân phồng lên, những chùm sáng màu vàng kim sáng chói bay ra từ tay áo.

Chúng tiếp xúc với không khí, nhanh chóng nở to, hóa thành “cơn gió nhẹ màu vàng kim”.

Chỉ sau nửa giây, kim phong đã bao phủ một vùng rộng tới mấy dặm vuông, trong đó còn thấp thoáng ẩn hiện kim quang lóe sáng.

Dưới sự điều khiển của Thiên Linh Chân Quân, kim phong mang theo khí thế sát phạt khiến người ta rùng mình nhanh chóng thổi tới hai yêu Tước Tinh Dã.

Đồng thời, càng đi xa, sức mạnh và kích cỡ của kim phong càng bành trướng!

Hóa ra là nó có thể hấp thụ sức mạnh Linh khí rải rác trong đất trời để gia cố sức mạnh pháp thuật của mình!

“Đây là?”

Lưu Ngọc thấy vậy, đồng tử thu nhỏ lại, trong lòng không khỏi giật mình.

Đã hơn một trăm mười năm rồi hắn mới lại nhìn thấy loại bí thuật này.

Giống như Đại Quang Minh chưởng của Như Thị tự ở Tề quốc có thể điều động linh khí trong trời đất để gia tăng sức mạnh của bí thuật vậy!

Chỉ trong nửa hơi thở ngắn ngủi, kim phong lan rộng ra phạm vi mười dặm, tỏa ra uy thế ngày càng khủng khiếp.

Phép thuật này của Thiên Linh Chân Quân cùng “Kim Phong Tán Hình thuật” có chút giống nhau, nhưng uy năng của hai cái khác nhau một trời một vực, cái trước chí ít gấp cái sau hàng ngàn, hàng vạn lần.

Bên trong đó, tồn tại “chất” chênh lệch.

“Vù vù.”

Màu vàng cuồng phong thổi qua, những đốm sáng màu vàng rực rỡ tỏa sáng, ẩn chứa uy năng có thể phá hủy Pháp Bảo trong nháy mắt.

Nếu như thân thể máu thịt đối mặt, cho dù là cơ thể yêu thú tứ giai, cũng sẽ hồn phi phách tán trong chớp mắt và bị cắt thành những mảnh thịt cỡ hạt bụi.

Về điểm này, Lưu Ngọc không có chút nghi ngờ nào.

Đối mặt với đòn này, hai tên Yêu Vương của Tước Tinh Dã cuối cùng cũng xuất hiện một chút hoang mang, dùng hết khả năng sử dụng các loại thủ đoạn để ứng phó, thậm chí còn lấy ra pháp bảo Hỏa Hồng thuẫn.

Yêu tu tam giai đã có thể sử dụng Pháp Bảo.

Có điều so với pháp khí, Pháp Bảo, loại này là đồ vật có chút xa lạ, bọn chúng vẫn là quen sử dụng vẩy giáp móng vuốt để sinh tồn từ trước tới nay.

Vì vậy trong những năm này, những yêu tu sử dụng Pháp Bảo mà Lưu Ngọc nhìn thấy chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Hơn nữa, thực lực cũng chưa chắc so được với yêu tu mạnh mẽ không sử dụng Pháp Bảo.

“Thịch.”