Chương 1645 Kế hoạch công thành (3)
Dù sao thì sức mạnh của một tu sĩ Kim Đan độc lập, thực sự cũng không cách nào lay động được trận pháp, nhất định phải tập trung lực lượng mới dễ làm việc.
Sắp xếp như vậy, trong lòng một vài tu sĩ có ý bất mãn, nhưng đạo lý quả thực không sai, vì vậy cũng chỉ có thể tiếp nhận.
Mà nhóm nhỏ của Lưu Ngọc, Trác Mộng Chân, Quách Phá Vân được sắp xếp cùng với bốn tu sĩ Kim Đan khác.
Bốn người này hai nam hai nữ, đều là độc hành hiệp, không phải là một nhóm, tu vi cao nhất không quá Kim Đan trung kỳ.
Trong một ngàn bảy trăm tám mươi tu sĩ Kim Đan, vẫn khá ít tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, cơ bản đều sẽ tự động trở thành nhân vật “Đội trưởng”.
Chỉnh đốn lòng quân, lợi ích mê hoặc, phân tích trận pháp, an bài đội ngũ.
Đã sắp xếp xong nhiều việc trên, nhưng thực tế chỉ diễn ra trong vòng hai mươi hơi thở.
Hai mươi hơi thở sau, ngoại trừ ba người Trương Đào và điều khiển Linh hạm, cùng với mấy tu sĩ bảo vệ họ bên ngoài, tất cả các tu sĩ đều bị sắp xếp thành các tiểu đội.
Trên sàn thuyền của ba chiếc Linh hạm, phân chia rõ ràng ra làm hai mươi mấy nhóm có to có nhỏ.
“Nếu các vị đạo hữu không có ý kiến gì, vậy cứ sắp xếp như thế đi.”
Không nhiệt huyết như trong tưởng tượng, sau khi sắp xếp mọi việc xong xuôi, Trương Đào hướng về phía Linh Vũ Thành, vẻ mặt nghiêm túc nói. Lời còn chưa dứt, lão lập hơi thở huy động phát quyết.
“Vù.”
Định Nam hiệu vô cùng to lớn lập hơi thở xuất hiện chấn động, trên thân chiến hạm hiện lên từng nét bùa chú, từng luồng Linh lực rõ ràng, to lớn gợn sóng, bắt đầu nổi lên từ tứ phía.
Từ hai bên thân chiến hạm, trào lên vô số những sợi Linh lực nhỏ bé màu trắng tinh khiết.
Khoảnh khắc tiếp theo, nó biến thành một cơn gió cực kỳ dữ dội, hình thành cà ngưng tụ lại với nhau, hình thành một tấm màn ánh sáng trắng năm, sáu trượng.
Theo sức mạnh tứ giai làm cho người ta kinh hãi hiện lên, màn ánh sáng trắng hướng về phía Linh Vũ Thành đang bị trận pháp bao phủ vọt tới, xuyên qua sương mù màu đỏ, trực tiếp tấn công màn ánh sáng màu đỏ nhạt.
“Ầm!”
Trong tầm mắt, màn sương mù màu đỏ cuồn cuộn, một luồng sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ bạo phát.
Nhưng toàn bộ “Cửu Môn Thiên Yêu trận” chỉ khẽ rung lên, và sau đó không có tiếp theo, hiển nhiên chỉ dựa vào uy năng của Định Nam hiệu, không đủ để rung chuyển được cỗ máy ấy.
Mà đòn tấn công của Bôn Lôi hiệu, Thanh Thương hiệu cũng đã bắt đầu.
Một đạo ánh sáng dày bốn trượng, vô số sấm sét lóe lên trong cột sáng màu xanh lam, cũng tương tự xuyên qua khoảng cách hàng chục dặm trong nháy mắt, hướng tới màn sương mù màu đỏ nhạt.
Cùng với đó là một đạo cột sáng màu xám dày ba trượng, ngập tràn mùi chết chóc theo sát đằng sau.
“Bùm bùm bùm.”
Màn ánh sáng trắng, cột sáng màu xanh lam, cột sáng màu xám trước sau đều trực tiếp trúng vòng bảo vệ màu đỏ nhạt, rốt cục cũng làm cho trận pháp xuất hiện gợn sóng, hơi khẽ rung động.
Nhưng yêu tộc hiển nhiên sẽ không ngồi chờ chết, chớp mắt sau đó lập tức phản ứng lại, rất nhiều lưỡi kiếm mang ánh sáng đỏ với yêu khí mạnh mẽ xuất hiện từ đội hình, chém vào nguồn ánh sáng và không ngừng tấn công.
“Rầm rầm.”
Vô số lưới kiếm ánh sáng đỏ bay lên, đánh vào giữa luồng ánh sáng phóng tới từ ba chiếc Linh hạm, làm cho sức mạnh của luồng sáng yếu đi hẳn.
Cho dù sau đó có thể công kích được màn ánh sáng màu hồng nhạt, cũng không đủ để trở thành uy hiếp.
Lưỡi kiếm màu đỏ ở giữa tam giai và tứ giai, về uy lực thì không bằng pháp thuật tứ giai, những cũng thắng ở số lượng đủ nhiều, có thể có hiệu quả ngăn cản công kích của ba chiếc Linh hạm.
Dù sao dựa vào Linh mạch phẩm cấp cao, không cần lo lắng vấn đề Linh lực.
“Ầm ầm ầm.”
Tiếng nổ vang không dứt, lại một lần nữa vang lên ở dãy núi, vang vọng trên mặt đất của một vùng phế tích.
Ba chiếc Linh hạm liên tiếp không ngừng oanh tạc, thấy chưa xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, thấy “Cửu Môn Thiên Yêu trận” có biểu hiện như trong dự liệu, Trương Đào mới quay lại nhìn khẽ gật đầu, ra hiệu cho đồng đội chuẩn bị xuất phát.
Khoảnh khắc tiếp theo, từng luồng Linh áp cấp độ Kim Đan bạo phát, từng đạo ánh sáng đủ loại màu sắc từ trên Linh hạm bốc lên, chính thức tiến vào năm mươi dặm bên trong Linh Vũ Thành.
Khi mặt trời thực sự ló dạng ra từ đường chân trời, trận chiến công thành chính thức khai hỏa.
“Vèo vèo.”
Ánh mặt trời dịu dàng chiếu xuống, cũng không cách nào che được Linh quang phát ra từ người các tu sĩ.
Trong dãy núi, từng đạo ánh sáng qua lại, tựa như những vì sao lấp lánh.
“A a a.”
Cách Lưu Ngọc không xa, không ít tu sĩ ngẩng mặt lên trời gào thét, tùy ý phát tiết tâm tình trong lòng.
Dường như chỉ có như vậy, cái cảm giác có thể tử trận bất cứ lúc nào mới có thể giảm bớt một chút.
Tuy rằng sợ sệt, nhưng vì sự tự do, họ vẫn kiên định hướng về phía trận pháp xa xa trước mặt.
Bởi vì trước mắt mà nói, đây là còn đường duy nhất đi về phía tự do.
“Vèo vèo.”
Ánh sáng xuyên qua bầu trời, áp sát về phía Linh Vũ Thành, chỉ một lát nữa là tiến vào bên trong làn sương mù màu đỏ nhạt.
Bởi vì phải phá hoại trận pháp tiết điểm, nên bắt buộc phải tiến vào một khoảng cách nhất định, mới có thể tiến hành bước hành động tiếp theo.
Mà lúc này, phía yêu tộc cũng phản ứng lại.
“Hồng hộc.”
Cùng với tiếng gầm của dã thú, lần lượt từng đợt tấn công của yêu tu, yêu thú xuyên qua bầu trời, nhanh chóng áp sát chặn lại các tu sĩ.
Kịch độc vô cùng như nọc độc, khói độc, những quả cầu lửa hình dáng khác nhau, kim châm ánh vàng vô cùng sắc bén.
Chớp mắt, bên trong vòng bảo vệ màu đỏ nhạt, bay lên hàng loạt đòn phát thuật thiên phú hoặc thần thông, dày đặc rơi xuống phía những người tu tiên.
Đại khái mà nói, căn cứ vào số lượng yêu thú cấp thấp trong Linh Vũ Thành, có ít nhất hai, ba ngàn loại phép thuật thần thông, đa số là pháp thuật thiên phú của yêu thú cấp thấp, số ít là pháp thuật thần thông của yêu tu tam giai.
Thậm chí bên trong còn lẫn lộn mấy món Pháp Bảo.
Tuy rằng vì chuyện đột nhiên xảy ra, yêu tộc mất không ít yêu tu, cũng vì không có sự chuẩn bị từ trước, số lượng yêu tu tam giai trong thành ít hơn so với số lượng tu sĩ Kim Đan.