← Quay lại trang sách

Chương 1646 Trận pháp tiết điểm

Nhưng một khi số lượng tăng lên, xuất hiện những yêu tu quen sử dụng Pháp Bảo, đương nhiên cũng không kỳ lạ.

“Bùm bùm bùm.”

Hầu hết các phép thuật thiên phú, đều chỉ là pháp thuật của yêu thú cấp thấp, hoàn toàn không đủ uy hiếp các tu sĩ Kim Đan.

Pháp Bảo quét ngang qua, phép thuật bí mật phóng tới, lập tức muốn phá hủy cả một đám lớn.

“Chất” chênh lệch, có nhiều khi rất khó dùng lượng để bù đắp.

“Ầm ầm.”

Chỉ có sự tấn công của cùng cấp bậc tam giai, mới có thể có tác dụng với Lưu Ngọc và những người khác đang nhanh chóng tiếp cận, làm chậm tiến độ tiếp cận của họ.

Nhưng vì số lượng chênh lệch, thêm vào đó ở trong các đội ngũ có không ít “bậc thầy” Kim Đan hậu kỳ, cho nên không thể ngăn cản bước chân của họ.

Một tức, hai tức, ba tức.

Mấy hơi thở thời gian nữa trôi qua, từng nhóm tu sĩ, vẫn là tiến vào màn sương mù màu đỏ nhạt ngoài thành, áp sát vòng bảo vệ màu đỏ.

Đây là một khoảng cách vô cùng gần, lúc nào cũng có thể gặp những đả kích từ yêu tu, yêu thú và trận pháp.

Nếu đến gần hơn nữa, sẽ có nguy hiểm đến tính mạng, một khi yêu tu tập trung hỏa lực đả kích, rất có khả năng không phản ứng kịp.

Có bước đệm là khoảng cách hai mươi dặm, cho dù là điều động hay cứu viện, cơ hội đều lớn hơn rất nhiều.

Vừa mới tiến vào bên trong màn sương mù hồng nhạt, Lưu Ngọc đã nhận ra được sự thay đổi của cảnh vật, không khỏi hơi nhướng mày.

Hắn nhạy cảm chú ý, trong không gian ngập tràn yêu khí nhàn nhạt, nhưng Linh lực lại vô cùng mong manh.

Dưới tình huống này, tu sĩ không thể trực tiếp hấp thụ Linh khí trong không gian để khôi phục pháp lực, vô cùng bất lợi cho một trận chiến dài.

“Không gian xây dựng có chút giống với Vạn Yêu đại trận, có điều cho dù là phạm vi hay khoảng cách, đều kém rất xa.”

Cẩn thận cảm nhận, Lưu Ngọc thoáng qua suy nghĩ này.

“Sương mù màu đỏ này có lẽ là vô hại, chỉ là đem Linh khí của vùng đất này chuyển hóa thành yêu khí.”

Đặt một tia sương mù màu hồng vào lòng bàn tay, nơi đáy mắt sâu xa của hắn ánh lên Linh quang xanh thẳm, quan sát tỉ mỉ và nhanh chóng đưa ra kết luận.

Có điều để đề phòng vạn nhất, Lưu Ngọc vận chuyển pháp lực, đẩy lên một vòng bảo vệ pháp lực màu xanh nhạt, ngăn cách với tất cả sương mù ở bên ngoài.

Dù sao vòng bảo vệ pháp lực tiêu hao cực ít, cũng không tốn bao nhiêu pháp lực.

“Cổ Thành đạo hữu, bước tiếp theo của chúng ta là.”

Bên cạnh, Quách Phá Vân chủ động dò hỏi.

Không hề có một chút ý nào muốn tranh đoạt vị trí lãnh đạo, Lưu Ngọc lộ ra bộ dạng chỉ nghe theo lệnh, thái độ vô cùng khách khí.

“Hả?”

Bốn người độc hành hiệp mới gia nhập, vốn dĩ cho rằng Kim Đan hậu kỳ Quách Phá Vân, mới là người tên tiếng chỉ đạo đội ngũ, không ngờ lại không phải.

Trái lại, Lưu Ngọc có tu vi Kim Đan trung kỳ, nhìn qua vô cùng bình thường, lại mới chính là người có quyền lên tiếng.

Nhìn thấy cảnh này, trong mắt thành viên hai nam hai nữ mới gia nhập không khỏi lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng cũng chỉ thoáng qua rồi biến mất.

Ở dưới tình thế này, đường đường một Kim Đan hậu kỳ còn nguyện ý nghe theo chỉ huy của một Kim Đan trung kỳ, vậy thì chỉ có thể giải thích một vấn đề, chính là người sau thực lực vô cùng mạnh.

Ý thức được điểm mấu chốt, một số người nào đó vốn muốn tranh đoạt quyền chỉ đạo, tạm thời đã dập tắt vài tâm tư.

Cái này cũng là một loại bản năng vậy.

Là một độc hành hiệp, họ thường mong muốn mọi việc sẽ phát triển theo mong muốn của mình, cũng có ham muốn khống chế mạnh mẽ.

Có điều người chỉ huy đội ngũ hiện tại, nhìn qua cũng không phải tu sĩ bình thường, dường như cũng không hề kém.

Bốn người đồng đội mới hai nam hai nữ âm thầm suy nghĩ trong lòng, tuy rằng không nói lời nào, những cũng đã vểnh tai lên, lắng nghe Lưu Ngọc và Quách Phá Vân nói chuyện.

Về phần Trác Mộng Chân, tuy rằng tu vi Kim Đan trung kỳ cũng không yếu, nhưng so với hai người trước, đương nhiên cũng là nhân vật kém hơn.

“Mới là thời điểm bắt đầu, vẫn là “tùy cơ ứng biến” đi.”

“Phải giữ lại một phần sức lực, phòng lúc phát sinh chuyện đột ngột, còn có thể lấy ra ứng phó.”

“Khi tấn công tiết điểm trận pháp, không cần.”

Trên bốn chữ “tùy cơ ứng biến”, Lưu Ngọc nhấn mạnh ngữ khí, mấy người nghe hiểu rất rõ, trong lòng cũng rất thỏa mãn.

“Xem ra người này, cũng tính là đáng tin.”

Bốn người mới gia nhập chưa đủ hiểu biết, trong lòng âm thầm suy nghĩ.

Ngay từ lúc bắt đầu không thăm dò nội tình của yêu tộc trong Linh Vũ Thành, chỉ vì “phần thưởng” mà dốc toàn lực, hiển nhiên không phải là một sự lựa chọn sáng suốt.

Lúc này, đại khái cũng rất nhiều tu sĩ làm như vậy, thực sự đem hết sức lực là không nhiều.

Thấy mấy người nói chuyện “mưu tính sâu xa” như vậy, bọn họ cũng yên lòng, không cần phải lo lắng đề phòng.

Bằng không đối phương có hai người thực lực bất phàm, cho dù bọn họ có liên hợp lại với nhau, cũng là trứng chọi với đá, vô cùng khó để thực hiện.

Chú ý tới tình cảnh này, Quách Phá Vân âm thầm nở nụ cười, sở dĩ không dùng tới truyền âm bằng thần thức, lựa chọn nói ra bằng lời, là muốn xác lập uy quyền lãnh đạo của Lưu Ngọc.

Những cái khác không nói nhiều, nhưng thấy Lưu Ngọc thực lực kinh người, là nhân vật có thể đảm nhận “Chân Nhân bảng”, hắn ta hiện tại chỉ muốn ôm chặt lấy đùi Lưu Ngọc.

Lúc này, một ý nghĩ đến việc lấy giải thưởng đều không có, chỉ muốn yên ổn vượt qua trận chiến Linh Vũ Thành.

Dù sao dựa vào lời hứa trước đó, Quách Phá Vân hoàn thành nhiệm vụ vận chuyển vật tư, Trương gia đã đồng ý đưa Linh vật Kết Anh, hiện tại hắn ta căn bản không bắt buộc phải mạo hiểm.

Tuy rằng rất thèm muốn “Ngưng Anh đan”, nhưng hắn ta cũng biết thực lực của chính mình, cho nên căn bản không hề có ý muốn sẽ lên mặt mạnh mẽ.

Kinh nghiệm trên đường đi nói với Quách Phá Vân, tham muốn của nội tâm phải có chừng mực, nếu không rất có khả năng tự hủy diệt chính mình.

Khắc chế!

“Nếu như chư vị đều không còn ý kiến nào khác, vậy thì cứ theo lời Cổ mỗ vừa nói hành sự thôi.”

Qua một lúc lâu, thấy bốn người im lặng không nói gì, Lưu Ngọc mới nhàn nhạt nói.

“Cổ Thành đạo hữu, bọn ta đã hiểu.”

Không do dự, bốn người trước sau chắp tay đáp lời.

“Hiu hiu.”

Cuộc giao lưu ngắn ngủi không kéo dài được bao lâu, âm thanh pháp thuật thần thông của yêu tu xoẹt qua không gian, tràn ngập trong màn sương mù màu đỏ.

“Oành oành.”

Trong sương mù màu đỏ nhạt, đủ loại Linh quang hiện lên, các loại hình thức phép thuật thiên phú bay tới.

Có điều sức mạnh pháp thuật thiên phú của các yêu thú cấp thấp này quá yếu, cho dù chỉ phòng ngự bằng vòng bảo vệ pháp thuật, cũng có thể kiên trì một quãng thời gian thật lâu.

Thủ đoạn “vòng bảo vệ pháp lực” này, nhưng đối với những tu sĩ cùng cấp thì động vào là phá, nhưng với sinh linh cấp thấp quả thật rất hữu dụng.

So với tu sĩ, yêu thú cấp thấp không tồn tại trí tuệ cao cấp, cũng không thể suy nghĩ logic, ưu điểm lớn nhất là yêu tu vô cùng mạnh mẽ.