← Quay lại trang sách

Chương 1651 Lại dùng thủ đoạn

Năm mươi dặm bên ngoài ba chiếc Linh hạm đang không ngừng công kích, áp chế đến mức bản thân trận pháp cũng không ngừng tỏ ra hỏa lực, một trăm sáu mươi, bảy mươi tu sĩ Kim Đan thì dừng ở ngoài hai mươi dặm, từ từ tiến công vào trong những điểm quan trọng của trận pháp.

Hiệu quả không thể nói là không được gì, nhưng lại vô cùng hạn chế.

Dựa theo tình huống như vậy mà tiếp tục, dù hiệu quả “Hám Địa phù” biến mất cũng khó mà công kích được trận pháp trước mắt, khi đó chỉ có thể đi trên con đường bại vong.

“Đinh…”

Mũi thương màu vàng nhạt vô cùng sắc bén rơi ầm ầm vào trên màn sáng màu đỏ nhạt, lập tức nổi lên từng đợt sóng gợn lăn tăn, một luồng lực lượng xuyên qua vòng bảo hộ truyền về phía sau “con đường vận chuyển Linh lực”.

Lúc này tuyến đường lập tức xảy ra hỗn loạn, Linh lực truyền vào nhận phải ảnh hưởng.

Nhưng dưới sự chữa trị của “Cửu Môn Thiên Yêu trận” thì lập tức khôi phục bình thường.

Mà uy năng của Lạc Nhật Kim Hồng thương đã xuất ra bảy, tám phần, Lưu Ngọc chỉ có thể khống chế thương tạm thời lui lại nhằm tích góp lại chút uy năng.

Trừ hắn ra, lúc này cũng chỉ có Quách Phá Vân là tạo được chút ảnh hưởng cho trận pháp.

Về phần Trác Mộng Chân với tu vi không cao hơn Kim Đan trung kỳ cùng với bốn tên đồng đội mới thì uy năng đề ra vẫn khá tốt, đều đang triệt tiêu dần những ánh sáng màu đỏ nhạt.

Lực lượng vốn không thể truyền đến, ảnh hưởng cũng chỉ là những điểm quan trọng của trận pháp hoặc là “Con đường vận chuyển Linh lực”

Về phần những điểm Linh khí quan trọng dưới mặt đất còn có trận pháp bảo hộ vẫn bị cách trở bởi mặt đất rộng lớn, cũng không phải là lựa chọn tốt để tiến công.

Ngay lập tức lại qua chừng mười mấy hơi thở.

Đối với tu sĩ một phương đang công thành mà nói, thế cục gần như không có chút tiến triển nào, vẫn không có chút hy vọng phá thành nào cả.

Dần dần, tín niệm của các tu sĩ dần dao động, vừa nghĩ mới bắt đầu đã phải thất bại, trên trán lập toát hết mồ hôi hột.

Nhóm tu sĩ khởi phát này uy hiếp được căn cơ thống trị cơ bản của yêu tộc, một khi Hỏa Phượng tộc và Hỏa Tước tộc lấy lại tinh thần, thì chắc chắn sẽ không chịu buông tha, chắc chắn sẽ đứng trước vô vàng sự thanh trừng.

Khởi sự thất bại còn sẽ mất mạng!

Lúc này những tu sĩ với tín niệm ban đầu làm gì giữ vững được nữa, trong lòng đã bắt đầu oán trách Trương gia.

Bọn họ ảo não vì sao mình lại “bị mê hoặc” mà lên chiếc thuyền tặc của Trương gia này, bây giờ ngay cả đường rút lui cũng không có.

Vốn dù sống ngay cả heo chó cũng không bằng nhưng chết tử tế lại không bằng còn sống thì hơn, ít nhất không cần lập tức mất đi tính mạng, thời gian còn thì còn “hy vọng”.

Không giống như bây giờ, sau đó vẫn có thể đứng trước họa sát thân.

“Hô…”

Liên tục phun ra một ngụm trọc khí, Quách Phá Vân lau mồ hôi trên trán, tiếp tục điều khiển Pháp Bảo đỉnh nhỏ màu nâu nhạt để công kích.

Cuộc chiến diễn ra một hồi lâu vẫn không có tiến triển, dù luôn có gan mạo hiểm nhưng bây giờ hắn ta lập tức cảm nhận được áp lực không nhỏ.

Tinh thần căng thẳng cao độ đồng thời cũng không nhịn được mà suy nghĩ miên mang.

Hắn đã hoàn thành nhiệm vụ, chỉ cần có thể công phá Linh Vũ Thành thì có thể cầm được Linh vật Kết Anh mà Trương gia hứa hẹn.

Ngày sau lại chuẩn bị thêm trăm năm là có thể xung kích lên bình cảnh Nguyên Anh.

Thực sự không cam lòng đổ hết tâm tư vào bước này…

Không chỉ Quách Phá Vân còn có rất nhiều tu sĩ đều có ý nghĩ này, chỉ là đồ vật khiến họ cố chấp không giống nhau.

Con đường, tự do, thân hữu, sư môn.

Chiến cuộc kéo dài thật lâu nhưng vẫn không có tiến triển gì, vẻ mặt của các tu sĩ dần rút đi sự phấn khởi ban đầu, sau đó là dần trở nên ngột ngạt.

Bên trên Định Nam hiệu, trông thấy một màn này thì Trương Đào khẽ nhíu mày, thì thào nói:

“Là lúc này đây.”

Quan sát “Cửu Môn Thiên Yêu trận” dùng toàn lực vận hành chừng vài chục giây thì lập tức hiểu càng rõ hơn về trận pháp này, cũng nắm đủ thủ đoạn vận dụng cho tình huống tiếp theo.

Hơn nữa sĩ khí phe mình bây giờ đã không thích hợp để kéo dài thêm.

Lời còn chưa dứt, nhẫn trữ vật của lão sáng lên, một viên châu to chừng trứng ngỗng, che kín đường vân năm màu, mắt thoáng động một chút thì lập tức rơi lại vào trong tay.

Hai tay Trương Đào nhanh chóng bắt động pháp quyết, tốc độ nhanh đến nổi chỉ còn nhìn thấy ảnh mờ, từng đạo pháp quyết một được khắc lên trên viên châu năm màu.

“Ầm ầm…”

Nhận phải kích phát, viên châu năm màu khẽ run lên, lập tức Linh quang sáng lên bừng bừng và sự rung động càng lúc càng lớn.

Bên trong quang hoa năm sắc nhu hòa, mỗi luồng Linh lực kinh người lại xuất hiện, hóa thành từng cột sáng Linh lực khổng lồ, đánh vào màn sáng màu đỏ nhạt ở đằng xa.

Linh lực dao động cực lớn gần như có thể so với Nguyên Anh trung kỳ hoặc là yêu vương trung kỳ tứ giai ra tay, đương nhiên uy năng lại càng kém xa hơn.

“Không hay rồi là bảo vật chuyên về phá cấm, mau ngăn cản nó!”

Trong Cửu Môn Thiên Yêu trận, nhóm yêu tu quá mức sợ hãi nên lập tức truyền âm cho nhau.

Mặc dù Cửu Môn Thiên Yêu trận cắm rễ trong địa mạch Linh mạch ở Linh Vũ Thành, căn cơ vô cùng vững chắc, nhưng đã bị “Hám Địa phù thượng phẩm tứ giai” rung chuyển.

Nếu lại bị ảnh hưởng bởi bảo vật phá cấm thì hậu quả đúng là không tưởng nổi!

Đến lúc đó, chỉ sợ uy năng sẽ rơi thẳng xuống, thật sự sẽ bị công phá.

“Vù vù.”

Một loạt dị năng bẩm sinh cường đại, đáng sợ bộc phát, ý thức được nguy cơ đang thật sự đến gần, yêu tu tam giai rốt cuộc không nghĩ được gì khác nữa, rối rít phát động những đòn mạnh nhất của mình.

Vô số Linh quang sáng lấp lánh, uy năng của dị năng bẩm sinh được bọn họ thôi động đến cực hạn, liều mạng đánh tới trên quang trụ năm màu.

Nếu không phải còn cố kỵ ba chiếc Linh hạm, có lẽ yêu tu đã muốn xông khỏi trận pháp ngăn cản.

Không, đã có vài tên yêu tu Hỏa Tước tộc tính tình nông nổi mà vọt thẳng ra ngăn cản trận pháp, nhằm ngăn cản ảnh hưởng của quang trụ năm màu phát động lên Cửu Môn Thiên Yêu trận.

Cùng lúc đó, yêu tu điều khiển trận pháp cũng đã dùng toàn lực kích phát uy năng công kích của Cửu Môn Thiên Yêu trận.

So với những lần trước kia thì ánh sáng màu đỏ lần này càng rực rỡ hơn, dung hợp lẫn nhau, uy thế thậm chí đã đến cấp bậc tứ giai.

“Vèo vèo…”

Cuối cùng, dung hợp thành một, ba lưỡi kiếm ánh sáng màu đỏ nhạt cao chừng năm, sáu trượng, nhanh chóng bắn về phía cột sáng năm màu.

“Hừ.”

Thấy một màn này, trong miệng Trương Đào khạc ra một tiếng hừ lạnh, rồi bấm pháp quyết điều khiển Định Nam hiệu liên tục công kích đến.

“Răng rắc…”

Dưới sự khống chế của lão, hai cánh Định Nam hiệu và trên boong tàu đồng loạt xảy ra biến hóa, lập tức vang lên tiếng cơ quan chuyển động.