Chương 1669 Lời đồn cổ xưa, Hóa Thần đáng sợ!
Vì vậy nó cũng không có bao nhiêu quyền lên tiếng, hoàn toàn không thể nào điều hòa mâu thuẫn giữa hai bên, chỉ có thể trơ mắt nhìn nội bộ bị phân chia.
Chẳng qua việc giao lưu ngắn ngủi này cũng không duy trì bao lâu, nương theo Linh quang đủ loại màu sắc bên ngoài bức màn sáng màu đỏ nhạt, trong lòng của tất cả yêu tu đã lập tức rối loạn như tơ vò.
Bất kể là Đông Tây Nam Bắc, từ phương hướng nào của bức màn sáng màu đỏ nhạt đều có Linh quang của Pháp Bảo thần thông xuất hiện.
Lập tức, dưới sự kinh hãi gần như tuyệt vọng trong mắt nhóm yêu tu, Linh quang rơi ầm ầm xuống lồng ánh sáng.
“Rầm rầm…”
Tựa như pha lê vỡ vụn, Linh quang đủ mọi màu sắc xuyên thấu qua lồng ánh sáng, bắn vào trong Linh Vũ Thành, sau đó toàn bộ bức màn ánh sáng màu đỏ nhạt hóa thành những mảnh vỡ nhỏ bay đầy trời.
Từng mảnh vỡ có nhỏ có lớn rất nhanh đã hóa thành Linh khí thuần túy nhất, từ nồng độ cao chuyển hóa thành nồng độ thấp, cuối cùng trở về với đất trời.
“Vù!”
Ngoài trận pháp, một tay Lưu Ngọc cầm Lạc Nhật Kim Hồng thương với Linh quang đại thịnh, nhắm ngay lồng ánh sáng trước mắt mà đâm tới, trực tiếp đâm nó thành những lỗ thủng rõ ràng.
Hắn lại ngay lập tức quét ngang một góc một trăm tám mươi độ.
Tòa trận pháp phòng ngự tứ giai trung phẩm đang rơi vào trạng thái nửa tàn, dưới mấy kích liên tiếp của hắn, đã trực tiếp nổ thành từng mảnh vỡ nhỏ.
“Phịch.”
“Rào rào.”
Mảnh vỡ màu đỏ bay đầy trời, che lấp hoàn toàn thân hình của Lưu Ngọc.
Rất nhanh, vô số những mảnh vỡ có lớn có nhỏ kia hóa thành từng dòng Linh khí tinh thuần, nổi lên một trận bão Linh khí.
Mặc dù trước đó đã bị công phá, khiến sức mạnh của nó đã yếu đến cùng cực, nhưng Linh khí vận chuyển ẩn chứa bên trong Cửu Môn Thiên Yêu trận vẫn không giảm đi bao nhiêu.
Cho nên lúc bị công phá, nó vẫn tồn tại một lượng Linh khí khổng lồ như cũ.
Lúc này những Linh lực này đã hóa thành những sợi Linh khí, trong nháy mắt khi bị thả ra ngoài đã hình thành một trận cuồng phong quét sạch toàn bộ Linh khí, quy mô vô cùng khổng lồ.
Cưỡng chế xông vào trận bão Linh khí đang hoạt động mạnh nhất sẽ gây ra ảnh hưởng vô cùng lớn đến pháp lực đang được vận chuyển của bản thân, mà thân thể tu tiên giả vốn không phải là điểm mạnh của tu sĩ nhân loại, cho nên rất nhiều tu sĩ đều lựa chọn đứng bên ngoài tạm thời quan sát.
Dự định chờ qua vài hơi thở, đợi khi cơn bão Linh khí này yếu dần thì bọn họ mới chính thức vào thành.
Lưu Ngọc tạm thời không muốn bại lộ tu vi luyện thể của mình, cho nên khi trận bão Linh khí xuất hiện, hắn cũng đã dừng bước, chỉ huy Trác Mộng Chân, Quách Phá Vân và mười mấy người khác dừng chân quan sát, nhìn chằm chằm động tĩnh bên trong Linh Vũ Thành.
“Rầm rầm rầm!”
Cửu Môn Thiên Yêu trận bị công phá, Linh mạch, địa mạnh bị chôn sâu bên trong kỳ trận liên tục truyền đến những trận nổ vang trời.
Từng cỗ Linh khí tinh thuần cũng vì vậy mà được phóng thích ra bên ngoài, càng làm tăng thêm quy mô của cơn bão Linh khí.
“Vù vù.”
Bên trong bão tố hỗn loạn, Linh khí đủ loại màu sắc hỗn tạp hòa vào nhau, bởi vì nồng độ đã đạt đến một trình độ dày đặc nhất định, cho nên dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Nhưng phần mỹ lệ này, rất nhanh đã bị phá vỡ.
Bụi mù mịt bay đầy trời, bùn đất bẩn thỉu cùng với những tòa kiến trúc còn sót lại cũng bị cuốn vào trong đó, màu sắc sặc sỡ cũng lập tức bị nhiễm ô uế, hỗn tạp không thể tả.
“Vù vù…”
Có điều dưới tình huống không có thủ đoạn khống chế, Linh khí nồng độ cao đang chuyển hóa xuống thành nồng độ thấp với tốc độ vô cùng nhanh.
Vì vậy chỉ sau vài hơi thở ngắn ngủi, trận bão táp Linh khí vô cùng cuồng bạo khắp bầu trời đã dần xuất hiện xu thế suy tàn.
Không quá mấy hơi thở, nó đã không thể gây ra ảnh hưởng đến tu sĩ Kim Đan nữa.
“Vù vù.”
Bỗng nhiên, hơn mười tiếng xé gió liên tục vang lên.
Ngay lúc đám người Lưu Ngọc đang chờ đợi quy mô của cơn bão Linh khí nhỏ lại, những yêu ảnh khổng lồ liên tiếp hiện lên.
Liên tục hơn mười tên yêu tu muốn nhân lúc hỗn loạn mà bay lên không trung, nỗ lực chạy về phía xa.
“Đuổi theo!”
Nhìn thấy đám yêu tu kia muốn bỏ chạy, đáy mắt của vài người trong đội ngũ hiện lên sự thù hận sâu sắc, gần như không chút nghĩ ngợi mà bay lên trời đuổi theo.
Những người này đều có một quá khứ không muốn ai biết, sát ý đối với yêu tu của bọn họ đặc biệt mãnh liệt.
Lúc này bọn họ đang chiếm thế thượng phong, đương nhiên là muốn đuổi tận giết tuyệt!
May mắn là, bọn họ không bị cừu hận che mờ hai mắt, vẫn còn biết lấy nhiều đánh ít, hai người cùng nhau truy sát một yêu tu.
Nếu không với trạng thái hiện tại của bọn họ, chỉ với một món Pháp Bảo tùy ý luyện hóa ra thì không thể là đối thủ của một yêu tu cùng giai.
Còn lại tầm hơn mười người, bọn họ ngược lại đồng loạt nhìn về phía Lưu Ngọc, chờ hắn quyết định bước hành động kế tiếp.
Lưu Ngọc khẽ nhíu mày, nhìn ánh sáng của những tu sĩ và yêu tu đang rượt đuổi nhau, tạm thời không lập tức đưa ra mệnh lệnh.
Thật lòng mà nói, hắn không muốn truy sát yêu tu, bởi vì vẫn còn khả năng sẽ xuất hiện biến số.
Nếu như chỉ muốn thu hoạch nhiên liệu, trong Linh Vũ Thành có rất nhiều yêu thú cấp thấp, so với việc thu thập và săn giết yêu tu cũng thuận tiện hơn.
Dù sao năng lực sinh tồn của yêu tu cũng không phải là thứ mà yêu thú cấp thấp có thể so sánh.
Nhưng nếu những yêu tu này trực tiếp đào tẩu về phía bên này, chính hắn còn thờ ơ không nhúc nhích thì hình như không thể nào chấp nhận nổi?
Có điều Lưu Ngọc lại không hề để ý đến cái nhìn của người khác.
Chỉ là nếu việc này khiến việc nhận được đan phương “Ngưng Anh đan”,“Luyện Thần đan” xảy ra vấn đề, vậy thì khó mà chấp nhận được.
Đủ loại suy nghĩ lóe lên rồi biến mất trong lòng hắn, chẳng qua chỉ một thoáng này hắn đã đưa ra quyết định.
Đuổi theo, nhất định là phải đuổi theo.
Dưới tình cảnh hiện tại, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, việc này “tuyệt đối chính xác”.
Hắn vẫn còn phải dựa vào Trương gia, thế nên loại chuyện này cơ bản là không thể làm trái.
Bằng không nếu bị người khác có tâm tư lợi dụng, vậy thì nói không chừng hắn đã bị đội vài cái mũ, dẫn đến việc đến lúc lĩnh thưởng sẽ xuất hiện trắc trở.
Chẳng qua cụ thể đuổi theo thế nào, thì lại có rất nhiều cách.
Lưu Ngọc hoàn toàn có thể làm dáng một chút, làm bộ đuổi theo một khoảng rồi trở về, tùy ý tìm một cái cớ qua loa tắc trách là xong, khi đó ai cũng không thể nói gì.