← Quay lại trang sách

Chương 1668 Khiến bầy yêu khiếp sợ, mình ta phá trận! (5)

Mười chín tên Kim Đan ầm ầm lĩnh mệnh, trong lúc ra tay pháp lực đều là vận chuyển cực hạn, trong lúc nhất thời vậy mà thế công đã kịch liệt thêm một phần.

Cửu Môn Thiên Yêu trận lập tức xuất hiện thật nhiều sơ hở, đồng thời uy năng cũng thoáng cái giảm xuống khá nhiều.

“Cổ Thành, không tệ!”

Bên trên Định Nam hiệu, Trương Đào lập tức chú ý đến tình huống bên này của Lưu Ngọc.

Ngay lúc nhận ra được đã thành công hủy diệt một điểm quan trọng, lão cũng không nhịn được mà mở miệng khen “Hay”, không chỉ tán dương với Lưu Ngọc mà cũng coi như có được khẳng định với ánh mắt của mình.

Nhưng rất nhanh, người này đã không cười nổi nữa.

Lão lập tức truyền âm cho nhóm tu sĩ Trương gia điều khiển Bôn Lôi hiệu, Thanh Thương hiệu, chỉ huy bọn họ đồng loạt công kích vào những sơ hở trong trận pháp, phải dùng một kích phá hư Cửu Môn Thiên Yêu trận.

“Xì xì.”

Giây tiếp theo, một trận dao động Linh lực mãnh liệt từ ba chiếc Linh hạm truyền đến.

“Răng rắc…”

“Răng rắc…”

Phần đầu của ba chiếc Linh hạm biến đổi một trận vang lên tiếng động cơ chuyển động, đồng thời lộ ra lỗ pháo đen nhánh sâu không lường được, nó có đường kính gần mười trượng.

Mặc dù không trang trí gì nhiều nhưng lại có được vẻ đẹp từ chính dáng vẻ thô kệch này.

Theo Linh lực dao động truyền ra, vô số phù văn tạo thành những đường vân, bên trong những lỗ pháo đen nhánh dần sáng lên các loại Linh quang, uy thế bá đạo mạnh mẽ bao phủ hư không.

“Rầm rầm rầm.”

Xuất hiện gần như cùng một lúc, giữa ba tiếng gầm liên tiếp, ba luồng sáng cực lớn, một trắng, một xanh, một xám, dày hơn chục thước, từ trong lỗ pháo đen kịt bắn ra.

“Vèo vèo vèo.”

Lần này, uy năng của Cửu Môn Thiên Yêu trận đã suy yếu đến cực hạn cũng không còn cách nào tiếp tục chặn đường được nữa.

Toàn bộ ánh sáng hồng khi đứng trước ba đạo cột sáng này thì tựa như không còn tồn tại, dù đã đánh nát vô số những quang nhận màu hồng nhưng uy năng của ba cột sáng vẫn chẳng hề suy giảm.

Một thoáng tiếp theo, ba cột sáng với ba màu sắc khác nhau đồng thời vào chính diện màn sáng màu đỏ nhạt.

“Ầm ầm ầm!”

Ba tiếng oanh minh liên tiếp vang lên, truyền vang vọng khắp dãy núi, cũng truyền rõ ràng đến bên tai của tất cả tu sĩ.

“Ầm!”

Ngay lập tức có tiếng pha lê vỡ vụn vang lên.

Dưới một kích kinh khủng của ba cột sáng này, màn sáng màu đỏ nhạt bị đánh thủng, mái vòm cũng để lại ba cái lỗ hổng lớn.

Vố số Linh lực cũng tuôn ra từ ba lỗ hổng này, khiến cho trận pháp cũng không thể nào vận chuyển bình thường được nữa.

Khoảnh khắc tiếp theo, những vết nứt dày đặc xuất hiện trên bề mặt của màn ánh sáng màu đỏ, khiến cho người ta nhìn vào cứ tưởng là pha lê bị vỡ.

Cửu Môn Thiên Yêu trận, phá rồi!

“Cuối cùng cũng phá được trận pháp.”

“Tiếp theo…”

Nhìn qua một màn này, trong lòng Lưu Ngọc âm thầm thở dài một hơi, cuối cùng cũng bỏ xuống được tảng đá lớn trong lòng.

Điều này có nghĩa là đường đến Đại Càn sẽ sớm được mở.

Lấy thực lực hai bên ra so sánh thì với những yêu tu tam giai hiện có ở Linh Vũ Thành khó mà cứu vãn nổi thế suy tàn kia.

“Phá trận giết yêu, thu phục Linh Vũ!”

Nhưng hắn lập tức kiềm chế nỗi lòng mình, thống lĩnh mười chín tên Kim Đan, cất tiếng gào thét đinh tai nhức óc tiến về trước.

Khi lời nói vừa rơi xuống, thân hình Lưu Ngọc lóe lên cũng lao ra như mũi tên bắn.

Đối với tu sĩ Kim Đan mà nói, khoảng cách chỉ hai mươi dặm tựa như gần trong gang tấc.

Chỉ một thoáng lướt qua hắn đã vượt qua khoảng cách mười chín dặm!

Trong con ngươi đen nhánh như mực lóe lên ánh sáng lý trí.

Khí thế quanh thân Lưu Ngọc cô động như một, trường thương màu vàng cầm trong tay cũng được thôi động cực hạn, ngang nhiên đâm vào bên trên những vết rạn trải rộng phía trên màn sáng màu đỏ nhạt.

Phá trận do chính ta!

Mà hai người Trác Mộng Chân và Quách Phá Vân cũng đồng thời hành động, gắt gao theo sát hai bên trái phải, cùng nhau giáng một đòn cuối cùng vào bức màn ánh sáng màu đỏ nhạt!

Trùng hợp là, tám đội ngũ khác cũng giống như thế, đều tranh thủ thời gian giáng một kích trí mạng vào bức màn sáng màu đỏ nhạt, một kích phá vỡ hoàn toàn trận pháp.

Thời gian kéo dài càng lâu thì càng bất lợi cho phe tu sĩ, cho nên đám tu sĩ bọn họ không mong muốn kéo dài. …

Mà phía bên kia trong trận pháp, trận tuyến của nhóm yêu tu đã hoàn toàn rối loạn.

“Không tốt, Cửu Môn Thiên Yêu trận không kiên trì nổi nữa!”

“Làm sao bây giờ?”

“Mau chóng ngăn cản những tu sĩ nhân loại này lại!”

“Mau trốn đi!”

Bên trên mái vòm ánh sáng màu đỏ nhạt, ba lỗ hổng lớn và những vết rách chằng chịt xung quanh đã khiến nhóm yêu tu vô cùng sợ hãi.

Một số yêu tu vẫn không thể buông bỏ được thành kiến trong quá khứ, cho rằng tu sĩ nhân loại dễ bị tổn thương, thế nên khó khăn trước mắt này đã khiến trong lòng bọn chúng dâng lên lửa giận hừng hực.

Thế nên bọn chúng không những không rút lui, mà trái lại còn rống giận, muốn ngoan cố chống cự đến cùng!

Còn một vài yêu tu thì đã nhận thức rõ ràng hiện thực, cho rằng Cửu Môn Thiên Yêu trận sẽ bị công phá, Linh Vũ Thành không thể chống đỡ được nữa.

Nếu bọn chúng tiếp tục kiên trì, vậy thì chỉ là uổng phí tính mạng mà thôi.

Cho nên bọn chúng lập tức có ý nghĩ chạy trốn, nhanh chóng kêu gọi đồng tộc và nhóm yêu tu mà chúng có quan hệ tốt.

Mà nhóm đồng tộc và yêu tu này vốn cũng không có ý định tiếp tục nghe theo mệnh lệnh, cũng đang trên đường đào thoát.

Giữ được núi xanh, không sợ không có củi đốt!

Yêu Vương hỏi tội gì đó đều là chuyện sau này, bọn chúng vẫn có thể tìm lý do để lừa dối qua mặt, trước mắt lúc này vẫn là nên giữ được cái mạng đã rồi lại nói tiếp.

Nếu không có yêu tu tam giai chống đỡ, địa vị của tộc quần sẽ rớt xuống không phanh, cho nên tính mạng của yêu tu không chỉ là của bản thân, mà còn liên quan đến vận mệnh của tộc quần!

“Ta chết rồi, tộc quần phải làm sao bây giờ? Tiểu bối trong tộc biết phải làm sao bây giờ?”

“Ta, ta không thể chết được, ta không thể chết ở nơi này!”

Có một vài yêu tu là sự tồn tại tam giai duy nhất của tộc quần, thứ bọn chúng cần suy nghĩ lại càng nhiều hơn.

Với sự canh tranh tàn khốc trong nội bộ yêu tộc, bọn chúng dường như có thể nhìn thấy được kết quả của tộc quần sau này sẽ ra sao nếu như bọn chúng chết đi, thế nên trong lòng bọn chúng lập tức nảy sinh khát khao sống sót mãnh liệt.

Cố thủ chờ cứu viện, hoặc là rút lui bảo vệ bản thân.

Trong nửa hơi thở sau một đòn toàn lực của ba chiếc Linh hạm, yêu tu trong Linh Vũ Thành đã tiến thành trao đổi rất nhiều lần, suy nghĩ của tất cả yêu tu đã bị chia làm hai.

Một hướng chủ trương cố thủ chờ cứu viện, một hướng chủ trương rút lui để bảo vệ bản thân, mâu thuẫn giữa hai bên không cách nào điều hòa được.

Tước Phi Vũ vô cùng bất đắc dĩ, bởi vì biểu hiện xuất trận lúc đầu vô cùng hỏng bét, thế nên lúc này uy danh của nó căn bản không đủ để khiến kẻ dưới phục tùng.