Chương 1671 Lời đồn cổ xưa, Hóa Thần đáng sợ! (3)
Thấy tên “hung ác” kia lựa chọn đuổi theo Tước Phi Vũ, vậy mà bọn chúng lại không nhịn được mà nảy sinh chút khoái trá.
Huyết mạch của Tước Phi Vũ chưa chắc tốt hơn bọn chúng bao nhiêu, thực lực và cảnh giới của nó cũng không xuất chúng, nhưng chỉ bởi vì nó lớn tuổi hơn, khiến cảnh giới hơi cao hơn bọn chúng, cho nên luôn chiếm cứ một phần tài nguyên lớn.
Thiên phú huyết mạch không kém nhau nhiều, nhưng sự chênh lệch về tài nguyên lại quá lớn, khiến mấy tên yêu tu đồng tộc đã sớm không vừa mắt.
Cho nên lúc này, bọn chúng chẳng có bao nhiêu sự đồng cảm với Tước Phi Vũ, trái lại bọn chúng còn hy vọng tên kia cứ như vậy mà chết đi.
Như vậy một phần tài nguyên cũng tự nhiên mà dư ra. …
Mà bên kia, phạm vi thần thức của Lưu Ngọc đã đạt đến hai trăm dặm, bất cứ lúc nào cũng có thể quan sát động tĩnh bốn phương.
Động tác và biểu cảm của mấy tên yêu tu Hỏa Tước tộc kia tất nhiên là hắn cũng có thể thấy rõ ràng.
“Bởi vì lợi ích mà huynh đệ phản bội, phụ tử tương tàn, ở Tu Tiên Giới có rất nhiều, huống chi chỉ là đồng tộc?”
Thu hết tất cả vào đáy mắt, Lưu Ngọc đại khái có thể đoán được suy nghĩ của đám yêu tộc này.
Chẳng qua hắn cũng chỉ khẽ lắc đầu, tiếp tục đuổi theo Tước Phi Vũ.
Sau khi tu vi luyện thể đột phá lên đến tam giai hậu kỳ, lấy tốc độ của bản thân Lưu Ngọc, cộng thêm Pháp Bảo “Hắc Phong sí” gia tăng, nếu hắn dùng toàn lực phi hành thì có thể miễn cưỡng đạt gần đến bốn ngàn dặm mỗi giờ.
Cũng không kém hơn Tước Phi Vân thi triển bí pháp bao nhiêu, không đến mức bị bỏ lại phía sau, thế nên hắn chỉ cần chờ đến khi hiệu quả của bí thuật mất đi là có thể dễ dàng đuổi kịp tên yêu tu này.
Nhưng bởi vì vẫn kiêng kỵ sự tồn tại của Yêu Vương, cho nên Lưu Ngọc cũng không muốn biểu hiện quá mức, nhất là liên tục đánh giết Hỏa Tước tộc, cho nên hắn cũng không định dùng toàn lực mà phi hành.
Dưới sự chỉ đạo của hắn, Quách Phá Vân cũng làm giống như vậy.
Liên quan đến việc bo bo giữ mình này, hai bên đều vô cùng tâm đắc, thường thường chỉ cần một ánh mắt là có thể hiểu rõ ý tứ của đối phương, đúng thật là “người đồng đạo”.
“Vù vù.”
Trên bầu trời, hai đạo ánh sáng một trước một sau lấy tốc độ cực nhanh mà phi hành.
Trong lúc truy đuổi lẫn nhau, bọn họ đã nhanh chóng bay được năm sáu mươi dặm.
Dưới tình huống ba người Lưu Ngọc âm thầm nhường nhịn, bí thuật mà Tước Phi Vũ thi triển đã dần kéo dài khoảng cách giữa bọn họ, khoảng cách giữa hai bên dần đạt đến sáu mươi dặm.
“Phù…”
Chú ý thấy tốc độ của tên “hung ác” kia không có đột ngột tăng mạnh, trong lòng Tước Phi Vũ cũng thả lỏng đôi chút, thở dài một hơi.
Mặc dù là như thế, nhưng nó cũng không dám lớn tiếng thét dài, hoặc là phát ngôn bừa bãi, nó sợ sẽ chọc giận tên tu sĩ nhân loại phía sau.
Sống hơn một ngàn năm đã khiến Tước Phi Vũ sớm nghĩ thoáng về vinh nhục, bảo vệ tính mạng mới là điều quan trọng nhất.
Lỡ như chọc giận đối phương, khiến đối phương bất chấp mọi thứ mà truy kích, vậy thì nó thật sự khóc không ra nước mắt.
Dù sao thực lực của tu sĩ nhân loại này mạnh như thế, nói không chừng là hắn cũng có bản lĩnh hay bí thuật tăng tốc độ gì đó, chỉ là bởi vì nguyên nhân đặc biệt mà chưa sử dụng đến mà thôi.
Chính là vì cân nhắc đủ loại lý do như vậy, cho nên một đường này Tước Phi Vũ bỏ chạy vô cùng thành thật, muốn hét to một tiếng theo bản năng cũng không dám.
Nó chỉ lo cắm đầu cắm cổ bỏ chạy, một đường này có thể nói là vô cùng khiêm tốn.
Làm gì có thể nhìn ra được phong phạm của yêu tộc “thống lĩnh một thời” ở Linh Vũ Thành nữa chứ?
“Gần được rồi.”
Đuổi theo đến một khoảng cách nhất định, nhìn khoảng cách Tước Phi Vũ dần xa hơn, Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này, dần giảm tốc độ lại.
Sau chừng năm hơi thở, khoảng cách giữa hai bên đã kéo ra đến tám mươi dặm, hắn cũng thuận theo đó mà dừng lại không truy kích nữa.
Lúc này ở vị trí Lưu Ngọc, khoảng cách giữa hắn và Linh Vũ Thành là khoảng chừng một trăm ba mươi dặm, đã hoàn toàn thoát ly khỏi phạm vi quan sát của thần thức.
Chẳng qua với thị lực có thể nhìn rất xa của tu sĩ Kim Đan, hắn vẫn có thể trông thấy phương hướng của Linh Vũ Thành, mơ hồ lấp lánh ánh sáng.
“Chẳng qua, không vào thành đầu tiên cũng có cái lợi…”
“Ví dụ như yêu tu âm thầm mai phục, bố trí thủ đoạn cường đại, thì mình cũng không cần phải trực tiếp đối mặt.”
“Dù sao Linh Vũ Thành bị yêu tộc quản lý nhiều năm như vậy, có một vài thủ đoạn mai phục cũng không phải là không có.”
“Lúc này, những nhóm đồng đội tốt kia của mình hẳn là đang dọn sạch mọi thủ đoạn mà yêu tu để lại.”
“Đã đến lúc nên trở về thu dọn tàn cục rồi.”
Các loại suy nghĩ lóe lên trong đầu, Lưu Ngọc phát ra một đạo thần thức truyền âm thông tri cho Quách Phá Vân, sau đó theo đường cũ mà quay về.
Nhưng dưới ánh mắt trong lúc vô ý liếc xuống dưới của hắn, thân hình hắn đột nhiên dừng lại.
“A?”
Thuận theo ánh mắt của Lưu Ngọc, phía dưới là một hồ nước khổng lồ, nước hồ xanh biếc tĩnh lặng tựa như một khối mỹ ngọc không chút tì vết.
Một vài cây lục bình và rong rêu chậm rãi còn đang phiêu đãng trên mặt hồ, thoạt nhìn bừng bừng sự sống.
Chỉ có điều kỳ lại là, hồ nước với sức sống mãnh liệt như vậy, nhưng nó không hề nghênh đón bất kỳ một sinh linh nào tiến vào, sinh sôi nảy nở ở.
Một khu vực tài nguyên phong phú như thế, nhưng trong hồ lại không hề có các loại dã thú, tôm cá, cũng tương tự không có yêu thú tồn tại, rõ ràng không hề bình thường.
Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu, thần thức của Lưu Ngọc đảo qua mười dặm xung quanh, một con dã thú bình thường ở gần đây nhất cũng phải cách cái hồ kia chừng năm dặm.
“Chuyện này…”
Nhận thấy được tình huống này, vẻ mặt Lưu Ngọc khẽ biến, trong lòng dâng lên một sự nghi ngờ nồng đậm.
“Chẳng lẽ hồ này có gì đó khác thường?”
“Hay cũng có thể là có uy hiếp khổng lồ nào đó?”
Trong lòng xuất hiện suy nghĩ này, Linh quang xanh thẳm trong ánh mắt hắn sáng lên, nhịn không được mà nhìn chằm chằm vào nơi sâu hơn bên dưới đáy hồ.
Chỉ là lúc này đây,“Mắt Tinh Thần” luôn biểu hiện không tệ lại không đạt được sự hiệu quả vốn có của nó.
Trước mắt hắn vẫn là hồ nước xanh biếc như cũ, cùng với nguồn nước xanh biếc và đám rong rêu, không khác gì so với lúc trước.
Nhưng Lưu Ngọc lại hơi biến sắc, trên mặt xuất hiện vẻ rung động.
Linh Giác hắn lan tràn ra, lập tức bao phủ toàn bộ khu vực mặt hồ xanh biếc rộng lớn, và hắn cảm nhận được một lực lượng đặc biệt, vô cùng cao quý.