Chương 1672 Lời đồn cổ xưa, Hóa Thần đáng sợ! (4)
Loại lực lượng này có chút tương tự việc kích hoạt Linh bảo “Phá Bại kiếm”, đều ở cấp độ Kim Đan cao quý nhưng lại khó có thể lý giải được.
Tựa như chín đạo ngân trên Kim Đan khó có thể nhìn thấy được toàn bộ!
Khó mà rung chuyển được! Khó mà nhìn toàn diện được! Cũng không thể lý giải được!
Pháp lực thi triển ra thành pháp thuật tựa như một dòng sông mềm mại, tựa như Linh phẩm “Hắc Diệu thạch”.
Trên phương diện “độ cứng” thì giữa cả hai tồn tại một sự chênh lệch vượt quá sức tưởng tượng, dùng kiểu nói khác biệt một trời một vực cũng không ngoa chút nào.
Kiểu ví dụ như thế, mặc dù nó có chút không thỏa đáng, nhưng cũng đã đủ để chứng minh sự chênh lệch về “chất”, quả thật còn lớn hơn việc chênh lệch vài đại cảnh giới.
Tựa như, là sự khác biệt một trời một vực từ bản chất.
“Kích hoạt Phá Bại kiếm đến một mức độ nhất định, nó cũng sẽ xuất hiện khí tức tương thư như thế này.”
“Lực lượng kia vô cùng cao quý, dường như không chỉ đơn giản là Linh khí được tạo ra từ đất trời.”
Nhớ lại những ghi chú về Phá Bại kiếm trong Tiên Phủ, Lưu Ngọc tinh tế cảm nhận sự khác biệt trong đó.
“Dường như, chỉ khi kích hoạt Linh bảo đến một mức độ nhất định, thời điểm sức mạnh của nó khôi phục hoàn toàn, thì loại lực lượng này mới có thể xuất hiện.”
“Với cảnh giới trước mắt của mình, còn xa lắm mới có thể chạm đến trình độ đó, cho nên mỗi lần mình bộc phát toàn bộ thì chỉ có khí tức xuất hiện mà thôi.”
Các loại suy nghĩ hiện lên trong đầu, hắn không tự nhịn được mà nhíu chặt mày, suy tư sự khác biệt trong đó.
Bỗng nhiên ánh sáng trong mắt Lưu Ngọc lóe lên, hắn nhớ đến những miêu tả mà hắn đã từng nhìn thấy bên trong một bản cổ tịch.
Theo ghi chép bên trong cổ tịch, Linh bảo và Pháp Bảo thông thường có khác biệt rất lớn, ngoại trừ “Linh tính” ra thì bản thân Linh bảo còn phải gánh chịu một phần “quy tắc” của thiên địa.
Hoặc có thể nói là, quy tắc không hoàn chỉnh.
Nhưng dù sức mạnh của quy tắc không trọn vẹn thì nó cũng không giống như Linh lực thông thường, sau một khoảng thời gian ngắn là sẽ nhanh chóng tiêu tan trong thiên địa.
Ở một mức độ nào đó, nó có thể chống lại sự bào mòn dài dằng dặc của thời gian, hơn nữa giả dụ như nó không bị bào mòn, thì nó có thể tồn tại mấy trăm ngàn năm, thậm chí là lâu hơn nữa.
“Nói như vậy, chẳng lẽ hồ nước xanh biếc trước mặt này là di tích lưu lại từ một trận chiến Linh bảo khốc liệt?”
“Đây chính là nguồn sức mạnh khổng lồ của quy tắc sao?”
Nghĩ đến chuyện này, Lưu Ngọc nhìn chằm chằm hồ nước xanh biếc, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện vô số “ánh sáng màu lục” lấm tấm.
Trong Linh Giác, từng đốm sáng xanh lục hơi giống đạo ngân, chẳng qua là nó cực kỳ bất quy tắc, hiện ra vô vàn hình dạng khác nhau.
Giống như nhìn chằm chằm vào những đạo ngân kia, chỉ cần hắn “nhìn” lâu, trong Linh Giác sẽ lập tức “cảm thấy đau đớn” mãnh liệt, truyền đến “cảm giác thiêu đốt”.
Đồng thời nó cũng không giống với đạo ngân của hắn, cảm giác lần này càng mãnh liệt hơn.
“A…”
Lưu Ngọc không kìm lòng được mà nhắm chặt hai mắt lại, trong miệng khẽ phát ra tiếng kêu đau.
“Sau vậy?”
Trác Mộng Chân ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Lưu Ngọc, tựa như đang bình tĩnh hỏi thăm, nhưng đáy mắt lại hiện lên sự lo lắng.
“Không sao.”
Lưu Ngọc khoát tay, thuận miệng nói.
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, nếu Linh bảo thật sự tương ứng với cấp độ Luyện Hư, vậy thì dưới tình huống bình thường, ít nhất cũng phải đạt đến cảnh giới Hóa Thần thì mới có thể miễn cưỡng luyện hóa và sử dụng chúng.
Vậy có phải nghĩa là hắn nhất định phải lĩnh ngộ và hiểu được “quy tắc” này, hoặc có lẽ là một phần quy tắc không hoàn chỉnh, thì hắn mới có thể thỏa mãn yêu cầu tấn thăng của “Luyện Hư”?
Sở dĩ bình thường, giống như Đường Thiên Bảo, Linh bảo sẽ tự động xuất hiện nhận chủ.
Còn nếu như giống hắn, thông qua Tiên Phủ để cưỡng ép luyện hóa thì sẽ không được tính vào.
Trong lòng Lưu Ngọc hiện lên những tính toán riêng, nhưng bởi vì thiếu thốn tư liệu, những suy nghĩ của hắn đã định trước là sẽ không có kết quả.
Những miêu tả liên quan đến cảnh giới Hóa Thần và Luyện Hư, ở Tu Tiên Giới lưu truyền vô cùng ít.
Cho dù hắn lật khắp Tàng Kinh các của tông môn, thì cũng không thể hiểu được bao nhiêu, đặc biệt là cảnh giới sau Luyện Hư và phạm vi đại năng.
Trong Linh Giác, cảm giác đau đớn mãnh liệt và cảm giác thiêu đốt truyền đến, khiến Lưu Ngọc không dám dùng Linh Giác để quan sát hồ nước này nữa.
Nhưng chẳng biết tại sao, chỉ dùng mắt thường để quan sát mà thôi, nhưng trong lòng hắn đã không kìm lòng nổi mà dâng lên cảm giác ai oán thê lương.
Tựa như tận mắt chứng kiến một đoạn chuyện xưa kinh tâm động phách đang diễn ra, khiến trong lòng hắn không kìm nổi mà cảm thấy tiếc nuối.
“Đây chẳng lẽ là Tiên Lệ hồ trong truyền thuyết?”
Bên cạnh, không biết Quách Phá Vân đã nghĩ cái gì, khiến hắn ta trợn to hai mắt kinh ngạc mà nói.
“A?”
“Sao lại là Tiên Lệ hồ? Quách đạo hữu không ngại nói tỉ mỉ hơn chứ.”
Ánh mắt Lưu Ngọc sáng lên, hắn quay đầu nhìn Quách Phá Vân, tò mò hỏi.
Bất tri bất giác, hắn quả thật là đã dâng lên lòng hứng thú nồng đậm với “Tiên Lệ hồ” này.
Một tay cầm chiếc vạc màu nâu nhạt, một tay cầm phi kiếm màu vàng, Quách Phá Vân trầm mặc sắp xếp từ ngữ, rồi chậm rãi mở miệng nói:
“Theo lời đồn đại ở Trung Vực, hồ này xuất hiện từ thời Đại Đường còn hưng thịnh, sớm nhất cũng có thể truy đến thời kỳ “Thánh Võ Đế”.”
“Tương truyền rằng…”
Dựa theo miêu tả của người này,“Tiên Lệ hồ” được sinh ra vào thời kỳ “Thánh Võ Đế” Đại Đường, từ một trận đại chiến chấn động thế gian.
Điều khiến cho nhiều tu sĩ say sưa nói về nó hơn chính là, hai phe giao chiến với nhau, không phải ai khác mà chính là Thánh Võ Đế và phi tử của lão.
Vị phi tử này cũng không phải hạng người tầm thường, ngược lại nàng ta có lai lịch rất lớn, là “Đại công chúa” đương thời của Hỏa Phượng tộc!
Một thân tu vi vượt thẳng đến Hóa Thần đỉnh phong, cường đại đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Tương truyền, Đại Đường Thánh Võ Đế cực kỳ yêu vị phi tử này, chuyện này cũng trở thành giai thoại năm đó.
Chỉ là sau này, dưới sự độc đoán của Thánh Võ Đế Càn Cương, vì để xây dựng “con đường cổ Xương Nam”, trong vòng một đêm Đại Đường và Hỏa Phượng tộc đã đoạn tuyệt với nhau, đồng thời phát động tấn công trên Tinh Hỏa sơn mạch này.
Trong trận chiến ấy, Hỏa Phượng tộc bị tổn thất nặng nề, thực lực cũng giảm mạnh.
Việc này trở thành bước ngoặt trong quan hệ của Thánh Võ Đế và Đại công chúa Hỏa Phượng tộc, từ đó về sau quan hệ giữa hai người cũng rơi thẳng xuống đáy, giữa tộc nhân cùng huyết thống và vị phu quân trên danh nghĩa, Đại công chúa Hỏa Phượng tộc cuối cùng đã lựa chọn tộc nhân.
Sau này, vị yêu tu Hóa Thần này trở về Tinh Hỏa sơn mạch, lãnh đạo Hỏa Phượng tộc giao chiến với binh lính Đại Đường.