← Quay lại trang sách

Chương 1678 Hỏa Phượng thất bại, chiến tranh kết thúc!

Giây tiếp theo, uy năng khiến tất cả tu sĩ Kim Đan đều cảm thấy run rẩy, bắt đầu bạo phát trên không của Linh Vũ Thành!

“Ầm ầm”.

Dao động uy năng kinh khủng rõ ràng xuất hiện trong Linh Giác của tất cả tu sĩ tựa như gần sát bên tai.

Dưới uy năng cỡ này, tuy là Kim Đan nhưng chỉ như sâu kiến nhỏ bé.

“Ầm ầm ầm.”

Bên trong những tiếng oanh minh kinh khủng này, ánh sáng màu vàng và ánh sáng màu đỏ cũng sáng chói cực điểm.

Trong tầm mắt đều chỉ là một mảnh màu đỏ và màu vàng, ngay cả thần thức lan tràn ra cũng không được, so với khi Yêu Vương giao thủ cùng Chân Quân cũng không nguy hiểm bằng.

Chỉ một chút dư chấn cũng đủ khiến tu sĩ Kim Đan chết ngay tại chỗ.

Đáy mắt vô thanh vô thức sáng lên Linh quang xanh thẳm, Lưu Ngọc lại vận chuyển “Tinh Thần chân thân”, cố nén cảm giác khó chịu mà nhìn về phía trên không của Linh Vũ Thành, nhằm để quan sát tình trạng giao chiến của hai vị Hóa Thần.

Dựa theo ưu thế của bên thắng mà quyết định ra hành động tiếp theo của mình.

“Mắt Tinh Thần” khẽ quét qua, chỉ là lần này lọt vào tầm mắt đều chỉ có hồng quang và kim quang chói mắt.

Trừ cái đó ra thì cuối cùng vẫn không thấy được bất kỳ cảnh tượng nào.

Thần thức lan tràn về phía kia chỉ khi cảm nhận được cảm giác nhoi nhói đau, không còn thể nào tiến lên được nữa.

Nếu lựa chọn cưỡng ép nhìn tiếp thì chỉ khiến thần thức bị tổn hao và Nguyên Thần bị thương.

Uy năng kinh khủng tràn ngập bên trong không gian, ngay cả thần thức vô hình vô chất cũng bị ảnh hưởng, hình thành một trận móp méo ngăn cách bên ngoài.

“Hừ…”

Thần thức bị thương đau đớn truyền đến, Lưu Ngọc không tự chủ được mà nhắm chặt hai mắt.

Dù với thần thức có thể vượt quá trăm hai mươi dặm của hắn vẫn không thể nào nhìn lén được cảnh tượng giao chiến của hai vị Hóa Thần, trong không gian tràn ngập uy năng quá kinh khủng, dù không để ý là thần thức sẽ bị hao tổn.

Đương nhiên để tránh Nguyên Thần bị thương, hắn cũng không dám cưỡng ép nhìn lén nữa.

Mà lực lượng vượt xa cấp độ Kim Đan, dù chỉ sử dụng “Mắt Tinh Thần” nhưng nhìn thấy cũng chẳng khác gì bình thường.

“Rầm rầm rầm.”

Tiếng oanh minh kinh thiên động địa không ngừng vang lên khắp các dãy núi, uy năng kinh khủng không ngừng bộc phát.

Một bên màu vàng kia, một bên màu lửa hồng.

Trong phạm vi trăm dặm xung quanh dường như chia ra thành hai màu khác nhau.

Ngay cả ánh sáng của ánh mặt trời, giờ khắc này cũng bị che giấu, hai màu vàng và hồng đều trở thành thứ chính trong trời đất.

Cả hai phân ra rõ ràng không ngừng đối kháng nhau, tựa như hai mặt trời va chạm vào nhau, trong lúc nhất thời đều khó mà phân cao thấp được.

Ánh vào trong mắt tu sĩ thì chính là cảnh tượng như thế.

Bên trong lúc bay, vẻ mặt Lưu Ngọc nghiêm túc, quay đầu nhìn chằm chằm trên không trung của Linh Vũ Thành.

Mặc dù chỉ có thể thấy một mảnh kim quang và hồng quang, hơn nữa quá nhiều đồ vật siêu việt hơn mình nên có thể khiến bản thân bị thương, nhưng lúc này cũng không lo được nhiều nữa.

Dù sao đây chính là sự tồn tại của Hóa Thần kỳ, bây giờ chính là đỉnh phong của Tu Tiên Giới!

Dù thấy được chút vụn vặt như thế nhưng có được chút dẫn dắt thì cũng vô cùng có ích, cũng có tác dụng chỉ dẫn cho con đường sau này.

Có lẽ tu luyện đến Hóa Thần kỳ, bản thân đại biểu “Chính xác” cho chính lựa chọn của mình, mà những tu sĩ bình thường trên lĩnh vực này đều sẽ cực kỳ ngưỡng mộ.

Đây là lần đầu tiên Lưu Ngọc nhìn thấy sự tồn tại của Hóa Thần kỳ, đương nhiên không muốn buông tha bất cứ cơ hội quan sát này, hy vọng có thể nhìn thấy chút bóng dáng, học được chút gì đó từ trên người của hai vị cường đại kia.

Tất cả đến giờ đều chứng minh rõ chân lý mà mình truy tìm đúng là rất chính xác!

“Vù vù…”

Lòng mang chí hướng lớn, ngay lập tức cảm giác được sự cuồng nhiệt, vận chuyển toàn bộ pháp lực, luyện thể, luyện khí tiến vào trạng thái bộc phát toàn diện.

Lưu Ngọc ôm chặt Trác Mộng Chân, đạt đến vận tốc trung bình bốn ngàn dặm một canh giờ chạy về phía tây của Linh Vũ Thành.

Nhưng tâm thần của hắn thì lại hoàn toàn không dừng trên tia sáng, chỉ giữ quán tính chạy về một hướng kia thôi.

Tâm thần Lưu Ngọc tập trung cao độ, Linh Giác thả toàn bộ ra, chậm rãi tiến vào loại “Tầm nhìn mới” kia.

Trước mắt lại xuất hiện lũ lượt những bóng dáng nhỏ bé.

Mỗi sợi Linh khí đều mảnh hơn cả bụi bặm mỏng mang.

Vốn dưới tình huống bình thường, Linh Giác và thần thức có thể nhìn thấy những đơn vị nhỏ nhất, chính là “Điểm sáng Linh khí” kia.

Nhưng lúc này, tâm thần và Linh Giác của Lưu Ngọc đều tập trung cao độ, lại nhìn thấy “Điểm sáng Linh khí” còn muốn bé hơn mấy ngàn lần “Linh Tử”, quan sát lần nữa thì tiến vào phương diện Linh Tử rồi.

“Linh Tử” còn muốn nhỏ bé hơn mấy lần so với “điểm sáng Linh khí”.

Mỗi điểm sáng Linh khí đều được tạo thành từ mấy trăm ngàn Linh Tử.

Đồng thời, trải qua vô số lần Lưu Ngọc nếm thử, cấp độ thần thức và pháp lực cấp độ Kim Đan dường như không còn cách nào ảnh hưởng trực tiếp lên “Linh Tử”.

Ngay cả ảnh hưởng gián tiếp cũng đều gần như không có khả năng.

Nhưng lúc này, dưới bối cảnh giao thủ của hai vị Hóa Thần, hắn lại thấy được đồ vật không giống vậy.

Trong tầm mắt của Lưu Ngọc, dày đặc che kín toàn bộ không gian là Linh Tử thuộc về các loại màu sắc khác nhau, đang không ngừng phát ra Linh quang sáng hơn bình thường.

Hơn nữa dường như nhận phải ảnh hưởng của loại lực lượng nào đó lại bị lôi kéo không ngừng sang trái sang phải.

Linh Tử di động chính di động điểm của Linh Tử cũng là từng sợi Linh khí đang di động.

“Cái này…”

Trông thấy một màn này, Lưu Ngọc chấn động trong lòng.

Một phỏng đoán đột nhiên hiện ra trong lòng hắn, đồng thời cũng càng ngày càng rõ ràng.

“Có lẽ sở dĩ tu sĩ Hóa Thần có thể trực tiếp điều khiển Linh khí của trời đất cũng là vì lực lượng này có thể trực tiếp làm ảnh hưởng đến phương diện bản chất của Linh Tử chăng?”

Trong lòng Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này.

Nhưng còn chưa kịp nghĩ kỹ thì trước mắt, dày đặc những hư ảnh đột ngột biến mất không còn thấy gì nữa.

Mặc dù vì xuyên qua, Linh Giác của Lưu Ngọc có thể nhạy cảm hơn vô số tu sĩ cùng cảnh giới nhưng cuối cùng cảnh giới vẫn quá thấp, quan sát được Linh Tử đã là việc hơi miễn cưỡng.

Tâm thần chỉ hơi thả lỏng đã rời khỏi ngay loại tầm nhìn kia, khó mà trực tiếp quan sát được Linh Tử.

“Chẳng lẽ trực tiếp điều khiển Linh khí huyền bí thiên địa rồi giấu vào trong đó, nên mới tạo thành ảnh hưởng với Linh Tử?”

Ý nghĩ này vừa nảy ra, trong lòng Lưu Ngọc lại phập phồng, tim đập rộn ràng cũng có hơi kích động.

Nếu có thể phá giải huyền cơ trong đó, không cần “Phá Bại kiếm” trợ giúp mà đã có thể trực tiếp điều khiển Linh khí của trời đất thì chắc chắn sẽ khiến thực lực của hắn vọt lên một cấp bậc cao hơn nữa.