← Quay lại trang sách

Chương 1677 Uy lực một kích! (4)

Nhưng bất kể hành động thế nào khi đối mặt với sự nghiền ép tuyệt đối của yêu tu Hóa Thần đều không thể thay đổi được.

Cho nên bọn họ chỉ có thể lựa chọn cắm đầu mà chạy.

“Vù vù.”

Lưu Ngọc cũng giống vậy, trước khi trảo hỏa diễm rơi xuống thì đã đưa một tay tóm lấy Trác Mộng Chân chạy về nơi xa.

Phản ứng của Quách Phá Vân rất nhanh, cũng lập tức liều mạng chạy trốn, hai người ăn ý tách ra khỏi nhau để tránh cùng bị công kích.

“Hí…”

Gió nổi mây phun, ánh mặt trời ảm đạm.

Linh khí khắp nơi tụ tập lại ở cùng nhau, không ngừng hình thành sương mù bằng Linh khí, sau đó dùng tốc độ cực nhanh tuôn về hướng Linh Vũ Thành.

Lưu Ngọc mới vừa thoát ra vài dặm đã cảm giác được luồng uy năng dao động kinh khủng kia.

Bên trong lúc bay lượn, hắn dành thời gian quay đầu nhìn lại thì thấy được một màn cực đáng sợ.

Chỉ thấy trong khoảng thời gian ngắn này, trước phía trước Nguyên Thần Hỏa Phượng còn cao hơn cả Linh sơn đã ngưng tụ ra một viên cầu Linh khí đủ mọi màu sắc.

Viên cầu năm màu nhanh chóng biến hóa, chỉ thoáng một cái đã biến thành màu đỏ, phát ra dao động uy năng khiến người ta run rẩy.

Sau một kích kia thì lúc nào cũng có thể giáng lâm vào trên đầu của tu sĩ.

Loại cảm giác này tựa như ma trảo treo trên đỉnh đầu, lúc nào cũng có thể mất đi tính mạng.

Dù cho ý chí kiên định như Lưu Ngọc thì trên trán cũng đã không nhịn được mà toát đầy mồ hôi lạnh.

Bàn tay nắm chặt tay Trác Mộng Chân cũng không tự giác tăng thêm vài phần lực lượng khiến người kia cất tiếng rên rỉ.

“Nếu mục tiêu của một kích này là mình vậy ta nên làm như thế nào đây?”

Nhưng tính toán đến thực lực của mình và tất cả những át chủ bài khác, hắn không thể không thừa nhận là thật sự không còn cách nào, dường như chỉ có thể chờ chết mà thôi!

“Chờ chút đã!”

Bỗng nhiên, trong lòng Lưu Ngọc như lóe lên cái gì đó, lại nghĩ đến một khả năng.

“Mặc dù cơ thể không thể tiến vào thế giới Tiên Phủ nhưng đứng trước nguy cơ sinh tử, dường như mình có thể cho Nguyên Thần trốn vào trong Tiên Phủ.”

“Cứ như vậy, mặc dù nhục thân bị hủy diệt nhưng cuối cùng vẫn giữ được một mạng nhỏ.”

“Nguyên Thần mới là cơ sở vốn gốc, cùng lắm thì làm lại từ đầu thôi!”

Sau khi hắn nghĩ đến biện pháp kia thì thần thức đều lập tức chú ý đến động tĩnh mấy trăm dặm xung quanh.

Chỉ cần xác định Nguyên Thần Hỏa Phượng xác định mục tiêu kế tiếp của mình là lập tức trốn vào trong thế giới Tiên Phủ.

Bên trong Tiên Phủ, chỉ cần không cần làm ra cái gì tiêu hao nhiều lực Nguyên Thần, thì gần như không bởi vì thời gian trôi qua mà lực Nguyên Thần sẽ tự nhiên tiêu hao.

Dưới tình huống đó, Lưu Ngọc có thể sống sót đến thọ nguyên tu sĩ Kim Đan cũng đã là cực hạn, cũng chính là tám trăm năm.

“Đây chính là lực lượng đỉnh phong của thế giới này?”

Bên trong lúc bay lượn gấp gáp , hắn cũng lóe lên ý nghĩ này, vừa nghĩ đã không nhịn được mà chau mày.

Đối với yêu tu Hóa Thần, Lưu Ngọc có loại cảm giác bữa nay chưa no đã phải lo bữa mai như hồi còn ở Luyện Khí kỳ.

Loại cảm giác sống chết không thể chắc chắn thế này, khiến hắn vô cùng chán ghét, nhưng lúc này lại không thể làm gì.

“Thật sự là cảm giác đã lâu chưa có rồi…”

Lửa giận trong lòng Lưu Ngọc bốc lên, nhưng ngay lập tức bình phục lại, toàn tâm toàn ý mà bay đi.

Tất cả phẫn nộ đều bắt nguồn từ sự thống khổ bất lực của bản thân!

Ở khoảng cách này cũng chỉ tránh ra chừng mười dặm, hắn lập tức cảm ứng được phương hướng Linh Vũ Thành đang có lượng uy năng dao động kinh khủng càng thêm rõ ràng.

Sau một kích của Nguyên Thần Hỏa Phượng, lúc nào cũng có thể giáng xuống trên người bất kỳ tu sĩ nào.

Chỉ là ngay bên trong quả cầu màu hồng hóa thành mấy chục, mấy trăm cây lông vũ lớn, sắp bắn ra.

Ở giữa sân lại xảy ra biến cố lần nữa!

“Ầm!”

Trong Linh Giác, Lưu Ngọc cảm nhận được Linh khí đang chấn động khắp nơi, xu thế hướng về phía Linh Vũ Thành bất chợt dừng lại.

Thậm chí là bán kính xung quanh hơn mười dặm thì tất cả Linh khí đều gần như đình chỉ.

Dường như lại có loại lực lượng vô danh nào đó tham dự vào, tranh đoạt quyền khống chế Linh khí của trời đất nên mới đưa đến loại tình huống thế này.

“Đây là…”

Lưu Ngọc dường như ý thức được gì, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Linh Vũ Thành.

Chỉ thấy một đạo Kim quang chói mắt bỗng nhiên tụ lại trên không trung của Linh Vũ Thành, cách mấy trăm dặm bên ngoài đám Hóa Thần Hỏa Phượng.

Trong khoảng thời cực ngắn dùng tốc độ khó mà tin nổi phồng lớn lên, chớp mắt một cái đã gần như tương xứng với Nguyên Thần Hỏa Phượng.

Đạo kim quang này không phải Linh quang thuộc tính Kim, cũng chẳng mang theo chút duệ khí nào.

Cho dù màu sắc khác nhau nhưng vẫn là kiểu thuộc về ánh sáng Nguyên Thần, vừa xuất hiện đã tạo ra cảm giác tồn tại mãnh liệt khiến bất kỳ tu sĩ nào đều không thể coi nhẹ!

Đáy mắt sáng lên Linh quang màu xanh thẳm, nhục thân vận chuyển “Tinh Thần chân thân”, Lưu Ngọc cố nén cảm giác khó chịu lưu lại lúc trước, ngưng mắt nhìn chằm chằm bên trong kim quang.

Chỉ thấy bên trong kim quang vô cùng chói mắt, còn muốn lớn hơn cả Linh sơn thì rõ ràng có hình bóng của một đạo nhân.

Ngũ quan rõ ràng là mày kiếm mắt sáng là bộ dáng của tu sĩ thanh niên với tài năng lộ rõ.

Tu sĩ Hóa Thần kỳ!

“Vị thần quân này có lẽ chính là lão tổ Hóa Thần kỳ của Trương gia?”

Nhìn về Nguyên Thần kim sắc bỗng nhiên xuất hiện thì trong lòng Lưu Ngọc lập tức đưa ra suy đoán.

Cho dù như thế nào thì lúc này xuất hiện ở đây cũng rõ ràng là dáng vẻ của tu tiên, hơn phân nửa là đội bạn chứ không phải bạn của nhóm yêu tu.

“Cho dù chống lại lực lượng cùng cấp bậc thì so ra mới an toàn nhiều hơn.”

Nghĩ đến chỗ này, trong lòng Lưu Ngọc có hơi thả lỏng.

Loại cảm giác nguy cơ quanh quẩn trong lòng cuối cùng đã giảm bớt.

Chẳng qua dù có là vậy nhưng hắn vẫn không hề định dừng lại, vừa nhanh chóng bay nhanh vừa chú ý đến tình huống của Linh Vũ Thành.

Mà bên khác, cách xa nhau hơn mười dặm, Nguyên Thần kim sắc vừa xuất hiện đứng khá xa Nguyên Thần Hỏa Phượng kia, mà tên kia cũng đã dừng tay lại.

Hai vị Hóa Thần kỳ tồn tại dường như đang giao lưu cái gì đó nhưng người bên ngoài lại không biết gì cả.

Chẳng qua giao lưu ngắn ngủi này cũng không tiếp tục quá lâu, dường như không bàn được ổn thỏa.

“Ầm!”

Chỉ một hơi qua đi, Linh khí của trời đất lại bạo động lần nữa.

Ngay lập tức kim quang và hồng quang cùng nở rộ, tựa như hai ánh mặt trời từ từ bay lên nhuộm tất cả dãy núi thành màu vàng và màu hồng.