Chương 1684 Sắp xếp sau chiến tranh, Linh vật đến tay!(4)
Lưu Ngọc ngửi thử thì chỉ cảm thấy tinh thần vô cùng thư thả, Nguyên Thần còn truyền đến vài phần nhẹ nhàng thư thái.
Ngay cả Kim Đan trong đan điền vẫn luôn chầm chậm xoay thì bất tri bất giác đã tăng nhanh tốc độ xoay, và trở nên sinh động hơn.
“Bốn đạo Linh văn.”
“Còn có đặc thù bề ngoài như này quả nhiên là “Ngưng Anh đan”!”
Thân là Luyện Đan Đại Sư, Lưu Ngọc dĩ nhiên đã sớm hiểu rõ về tam bảo Kết Đan.
Đưa viên đan dược màu tím đến trước mặt dò xét một chút, lập tức xác nhận đây là Ngưng Anh đan thật.
Chỉ có đan dược từ tam giai trở lên mới có thể sinh ra “Linh văn”, cho nên còn có thể gọi là “Linh đan”.
Về sau mỗi lần tăng một tiểu phẩm thì Linh văn sẽ tăng thêm một đường,“Ngưng Anh đan” là đan dược tứ phẩm dĩ nhiên phải có bốn đường Linh văn.
Để tránh dược lực bị xói mòn, sau khi xác nhận đan dược là giả thì Lưu Ngọc nhanh chóng thả lại vào bình.
Ngay lập tức cầm viên Ngọc Giản kia chống vào trán, dùng một sợi thần thức đưa vào trong để dò xét tin tức.
“Ngưng Hồn đan.”
Ngay lập tức, Lưu Ngọc đã đọc xong tin tức, biết đây loại đan dược Luyện Thần căn bản.
Đan này có tên là “Ngưng Hồn”, chính là Linh đam trung phẩm tam giai, có hiệu quả cô đọng được hồn phách, tăng trưởng Nguyên Thần.
Phẩm giai chỉ xếp ở trung phẩm tam giai là vì viên đan dược này có biên độ cô đọng được hồn phách, tăng trưởng Nguyên Thần không lớn, mà Linh thảo Linh dược luyện chế đan này lại vô cùng trân quý.
Đồng thời nó còn phải dùng đến hai loại Linh thảo ngàn năm mới xem như ổn!
Cần biết dưới loại tình huống bình thường, Nguyên Anh Chân Quân sử dụng đan dược tứ giai mới dùng đến Linh thảo ngàn năm.
Mà “Ngưng Hồn đan” chỉ là đan dược tam giai còn chẳng có chút kết quả nào với Nguyên Anh Chân Quân.
Dưới tình huống bình thường, liên quan đến việc tranh đoạt Linh thảo ngàn năm, tu sĩ Kim Đan làm gì có thể cạnh tranh với Nguyên Anh Chân Quân?
Hiệu quả bất phàm nhưng biên độ tăng cũng không lớn, cộng thêm còn phải dùng Linh thảo ngàn năm nên độ khó luyện chế lại càng tăng thêm.
Cho nên trong mắt Trương gia “Ngưng Hồn đan” chính là hơi phí.
Dù sao nếu có Linh thảo ngàn năm thì dĩ nhiên phải cung ứng cho Nguyên Anh Chân Quân trước.
Chẳng qua đã có Tiên Phủ nên chỉ cần thu thập hạt giống Linh thảo là có thể thúc giục gian lận năm của Linh thảo, từ đó luyện chế số lượng lớn đan dược là được.
Cho nên với đủ loại luyện chế như vậy cũng không phải là vấn đề với Lưu Ngọc.
Hắn vô cùng coi trọng đặc tính của viên “Ngưng Hồn đan” này, có thể khiến Nguyên Thần tiến đến bước cô đọng, mặc dù trong khoảng thời gian ngắn phát triển khá chậm nhưng lâu dài vẫn có lợi ích rất lớn.
Chỉ vì Nguyên Thần trưởng thành thì không chỉ gia tăng về “Lượng” mà càng gần đến việc gia tăng về “Chất”.
Khiến cho dưới tình huống hai bên ngang nhau nhưng Nguyên Thần và thần thức của mình mạnh hơn người kia một bậc thì thậm chí có là Hóa Thần thì cũng không thể nói rõ nữa tình thế!
Hơn nữa chỉ cần thu thập đủ Linh thảo là hắn có thể liên tục luyện chế ra rồi, dùng lượng lớn Ngưng Hồn đan thì tốc độ phát triển không còn là vấn đề nữa.
Đọc đến tin tức của “Ngưng Hồn đan” xong, trong lòng Lưu Ngọc vô cùng vui sướng, trên mặt thì vẫn không thể hiện gì thậm chí còn cố ý lộ ra chút bất mãn.
Chẳng qua đây đúng là đan dược Luyện Thần, dưới tình huống bình thường Trương gia hoàn toàn đúng là đã hoàn thành hứa hẹn, cho nên hắn cũng không nói gì thêm.
“Cổ Thành đạo hữu à, Linh thảo Linh dược của đan dược nay thu thập rất khó, đúng là cao hơn chút nhưng đặc tính của nó rất tốt.”
Nhạy cảm nhận ra đối phương có vẻ không thích, trên mặt Trương Đào lộ ra vẻ mất tự nhiên, nhưng vẫn mở miệng giải thích, bắt đầu giải thích cặn kẽ.
Cố gắng nói ra những chỗ tốt của “Ngưng Hồn đan” còn những độ khó của việc thu thập đan dược thì chỉ nói sơ lược.
Lão tự biết mình đuối lý, chẳng qua cái này cũng là do không còn cách nào nữa, nên lại lựa chọn một thứ giống vậy thay thế cho qua.
Cho dù có một chút hảo cảm với Lưu Ngọc thậm chí là vô cùng thưởng thức “Tu sĩ trẻ tuổi” này nhưng nếu muốn lấy ra đan phương Luyện Thần bình thường thì vẫn không thể nào.
Linh vật Luyện Thần vốn thưa thớt hơn nữa càng cao giai thì càng trân quý, đặc biệt là loại vật như đan phương thế này, sau khi có được thì sẽ có thể liên tục luyện chế ra đan dược.
Số lượng Linh dược cao cấp có hạn, càng nhiều tu sĩ biết thì tỷ lệ cạnh tranh càng cao, còn có bất lợi về những phương diện khác.
Nếu là đan phương Luyện Thần tam giai bình thường thì Trương gia tuyệt đối không thể nào đồng ý điều kiện, dù trước đó từng hứa hẹn thì cũng sẽ lật lọng.
Đứng trước tình thế liên lụy quá lớn đến lợi ích, cho nên trước khi Lưu Ngọc nói ra điều kiện, Trương Đào đã nghĩ ngay đến đan phương “Ngưng Hồn đan”.
Bởi vì phải dùng đến hai Linh thảo hai ngàn năm mà còn là Linh thảo trân quý hơn, giá trị luyện chế cũng là ở độ khó của đan dược tứ giai.
Dù có là Trương gia cũng có bảy tám trăm năm lâu đời luyện chế cũng không ai luyện chế ra được “Ngưng Hồn đan”.
Cho nên trong mắt Trương gia, giá trị đan phương này có giá trị cực lớn.
Nhưng cho dù như thế, nếu không phải có Trương Đào thưởng thúc, phần đan phương này tuyệt đối sẽ không rơi vào trong tay Lưu Ngọc.
“Cổ mỗ hiểu rõ.”
Nghe xong người kia giải thích, sắc mặt Lưu Ngọc dần hòa hoãn, chỉ có thể “Bất đắc dĩ” tiếp nhận hiện thực.
“Kỳ lạ, thái độ của đối phương dường như quá nhiệt tình thì phải.”
“Mình chỉ là tu sĩ Kim Đan nhiều nhất chỉ có thể coi như có chút thực lực, mà phía sau đối phương là cả gia tộc Hóa Thần.”
“Chiến tranh ở Linh Vũ Thành kết thúc, chủ lực Trương gia chẳng mấy chốc sẽ đến, lúc này đối phương dường như không cần thiết phải khách khí với mình như thế nhỉ?”
Nghĩ đến chỗ này, trong lòng Lưu Ngọc âm thầm đề cao cảnh giác.
Thu bình ngọc và Ngọc Giản vào trong nhẫn trữ vật, Lưu Ngọc đứng dậy chắp tay, gọn gàng mà dứt khoát nói:
“Nhận được sự coi trọng của Trương Đào đạo hữu, Cổ mỗ mới có thể may mắn có được hai món bảo vật này, ân tình này khắc sâu trong tâm khảm.”
“Đạo hữu bận rộn nhiều việc nên Cổ mỗ không quấy rầy nữa.”
“Cáo từ!”
Nói xong hắn không đợi người kia trả lời mà đã nhấc chân đi ra ngoài cửa.
Đêm dài lắm mộng, hai món bảo vật đã đến tay, Lưu Ngọc không còn muốn ở lại nơi thị phi như Linh Vũ Thành này nữa, dự định lập tức rời đi ngay.
Mặc dù theo lẽ thường mà nói, đời đời kiếp kiếp Trương gia trấn thủ An Nam phủ, mà hắn thân là “sứ giả Thiên Nam” thì phải thân cận với Trương gia nhiều hơn.
Nhưng Lưu Ngọc chỉ ở cảnh giới Kim Đan, còn thiếu rất nhiều tư cách bàn điều kiện với Trương gia, chứ đừng nói chi là ngồi chung bàn.
Huống chi lúc này bảo vật đã lấy được dù kiểu gì cũng thấy không yên, vẫn nên rời đi mai danh ẩn tích là thỏa đáng nhất.