← Quay lại trang sách

Chương 1683 Sắp xếp sau chiến tranh, Linh vật đến tay!(3)

Đợi khi tường thành chữa trị xong hết thì những tu sĩ cấp thấp này vừa vặn có thể dùng đến, dựa vào tường thành xây lên một đường phòng tuyến cũng coi như là một lực lượng không thể coi thường.

Không biết Trương gia dùng cách nào mà có thể liên hệ được với tu sĩ cấp thấp.

Sau khi chiến đấu kết thúc chừng nửa khắc đồng hồ thì từng phương hướng khác nhau xung quanh Linh Vũ Thành đã xuất hiện rất nhiều tia sáng, từng đám tu sĩ cấp thấp cứ thế chạy liên tục đến.

Ngay cả tu sĩ Kim Đan cũng có trộn lẫn chừng mười người.

“Không tham dự vào chiến tranh Linh Vũ Thành lại muốn ngồi mát ăn bát vàng rồi đi, bản thân không đủ thực lực thì việc này chỉ sợ không dễ như vậy đâu.”

Nhìn về phía chân trời, những đám tia sáng “Chậm như rùa bò” đang chạy đến, Lưu Ngọc cười khinh một tiếng.

Nếu về sau những tu sĩ này không có bất kỳ cống hiến gì bên trong trận chiến Linh Vũ Thành, hắn không cho rằng Trương gia sẽ để họ ngồi mát ăn bát vàng được.

Chắc chắn sẽ bị bắt làm tráng đinh, tham gia vào việc thủ vệ Linh Vũ Thành, nếu may mắn sống sót thì khi đó còn có thể rời đi.

“Nhìn tất cả đang phát triển như trong dự đoán, nhưng không lâu sau đó sẽ có một bóng ma bao phủ mà đến thôi.”

“Có điều không biết… Thăng trầm của cuộc đời ra sao thôi?”

Đi vào phủ thành chủ trước, Lưu Ngọc nhìn tòa Linh Vũ Thành khí thế ngất trời thì chỉ cười nhạt một tiếng.

Cho Trác Mộng Chân đứng yên tại chỗ chờ còn mình thì một mình đi ra ngoài, hắn trực tiếp vượt qua cánh cửa rồi bước vào.

Trong đại sảnh cổ kính không được trang trí phức tạp lắm, vài thứ bài trí đơn giản cũng đã lộ ra khí tức cẩn trọng, sâm nghiêm.

Khiến cho toàn bộ không khí trong sảnh cũng trở nên ngưng trọng khiến người ta bất tri bất giác không còn cười được nữa.

Ở các chi tiết còn tràn ngập mùi vị xơ xác tiêu điều giống như cục diện mà Linh Vũ Thành đang gặp phải lúc này.

Trong đại sảnh có một bàn tròn bốn chân rộng lớn đang bày ra, trên đó bố trí vài bộ sa bàn đơn giản.

San bàn này có núi có nước có sống, còn cắm đầy những lá cờ nhỏ với đủ loại màu sắc.

“Linh châu” “Y châu”.

“Hỏa Tước tộc”,“Huyết Bức tộc”,“Dung Nham Hổ tộc”.

Nhìn kỹ lại, sa bàn được bố trí thành hình dáng chung của sáu châu An Nam, về phần những lá cờ với đủ mọi màu sắc bên trên thì viết danh xưng của từng bầy thú tộc.

Một lão giả râu tóc bạc trắng đang chắp tay sau lưng, đứng trước sa bàn, nhìn sa bàn rồi nhíu mày suy tư.

“Cổ Thành đạo hữu mau tới, mau mời ngồi nào.”

Vẻ mặt Trương Đào khẽ động khi nhận ra Lưu Ngọc đã đến thì trên mặt lại lộ ra tươi cười thoải mái.

Lúc trước bên trong đại chiến, Lưu Ngọc cho thấy thực lực kinh người còn dẫn đầu công phá điểm quan trọng đã hoàn toàn được lão công nhận.

“Không hổ danh là nhân vật từng xuyên qua Hoành Đoạn sơn mạch, quả thật không phải tu sĩ tầm thường có thể so sánh.”

“Càng quý hơn chính là hắn còn là một vị Luyện Đan Đại Sư.”

“Đợi một thời gian nữa chưa chắc là không thể trở thành một vị Nguyên Anh Chân Quân uy chấn tám phương.”

“Thậm chí tiến gần thêm bước nữa cũng không phải là không thể.”

Nhìn “Tu sĩ trẻ tuổi” trước mặt rồi im lặng thầm nghĩ, trong lòng Trương Đào âm thầm đưa ra lời bình phẩm.

Là người chủ sự của Trương gia tại sáu châu An Nam, dù phóng tầm mắt nhìn hết toàn bộ tu sĩ Kim Đan cũng thấy được địa vị vô cùng quan trọng, dĩ nhiên ánh mắt của lão cũng tuyệt đối không thể kém.

Lưu Ngọc tuổi còn trẻ mà đã tu luyện đến Kim Đan trung kỳ, có thể bước chân vào hàng thực lực “Chân Nhân bảng” còn là một vị Luyện Đan Đại Sư.

Trong lòng Trương Đào đã sớm so sánh với vài vị tiểu bối đứng đầu trong tộc của mình.

Nhưng không thể không thừa nhận rằng trừ gia thế ra thì mấy hậu bối kia vẫn không chiếm được chút ưu thế nào.

Ngay cả thực lực lúc này đều không chắc sẽ tốt hơn Lưu Ngọc, chớ nói chi là thành tựu trong tương lai.

Huống chi, đối phương đã được “Ngưng Anh đan”, viên đan dược này cực kỳ quan trọng trong việc ngưng thành đan!

Nghe lão nói vậy, Lưu Ngọc đi thẳng đến chỗ ghế bành phía đối diện rồi ngồi xuống.

Im lặng chừng nửa hơi thở, thì hắn nhẹ nhàng chắp tay, trực tiếp mở miệng:

“Trương Đào đạo hữu, chiến tranh ở Linh Vũ Thành đã kết thúc, có phải ta cũng nên có được những lời hứa lúc trước đúng không?”

Mặc dù còn nói chưa hết câu nhưng ý tứ của Lưu Ngọc đã không cần nói cũng biết.

Lấy tiền làm việc là chuyện hết sức bình thường, cho nên hắn nói chuyện vô cùng bình thản.

Huống hồ kéo dài dù chỉ một giây thì khả năng yêu tộc phản kích tới sẽ tăng lên một phần, hiện tại đúng là không thích hợp để nói chuyện khách sáo.

“Ha ha ha…”

Nghe vậy Trương Đào nhẹ nhàng lắc đầu cười, chẳng qua lão cũng không để ý, lúc này mới nói:

“Cổ Thành đạo hữu yên tâm, Trương gia ta nói được là làm được, dĩ nhiên nói sẽ giữ lời.”

“Lúc trước đại chiến, đạo hữu biểu hiện quá xuất sắc, bảo vật đồng ý thì đương nhiên sẽ không thiếu nửa phần, cũng sớm chuẩn bị xong rồi.”

“Đạo hữu nhìn đi.”

Vừa nói lão vừa lấy nhẫn trữ vật ra, một viên Ngọc Giản và một bình ngọc màu mực đã lập tức xuất hiện trong tay.

Ngay lập tức cả hai vật này được khống chế bằng pháp lực đẩy về phía Lưu Ngọc.

Nhìn hai vật rời khỏi tay, trong lòng Trương Đào đúng là đau lòng không thôi chẳng qua cũng không định đổi ý làm gì.

Cho dù là gia tộc truyền thừa mấy chục năm của Hóa Thần cảnh cũng không thể nào gây thù khắp nơi, đặc biệt là Trương gia đang đứng dưới tình huống xấu hổ như trước mắt.

Huống chi có liên hệ với tu sĩ Kim Đan có được tiền đồ vô lượng thế này thì cả hai càng có lợi mới là lựa chọn tốt nhất.

Nói không chừng sau này còn có lúc phải hợp tác, hoàn toàn không cần thiết làm bừa.

“Ngưng Anh đan”,“Luyện Thần đan dược đan phương”.

Nhìn hai món bảo vật trôi về hướng mình, trong lòng Lưu Ngọc không khỏi dâng lên từng tia gợn sóng, hô hấp cũng rối loạn theo.

Dù trong đó chỉ có mỗi một món bảo vật nhưng đều là vật mà vô số tu sĩ Kim Đan tha thiết mơ ước, nếu bị phát giác một mình cầm cả hai thì chỉ sợ cả ngày lẫn đêm đều sẽ bị người ta nhớ thương!

“Lạch cạch!”

Dựa vào ý chí mạnh mẽ, Lưu Ngọc nhanh chóng hồi phục tâm tình gợn sóng của mình, vững vàng tiếp được hai món bảo vật, không hề khách khí hay giả vờ làm gì.

Nhấc lên việc xuất hiện trong tầm mắt của yêu tu tứ giai nên lúc nào cũng có thể bị tiện tay chụp chết nên đây đều là thứ hắn nên có được.

“Phốc.”

Lúc này, Lưu Ngọc lập tức mở nắp bình ngọc, đổ đan dược bên trong ra, sau đó cho nó vững vàng trôi nổi trên lòng bàn tay.

Đan dược này nho nhỏ như trái long nhãn, là màu tím đậm đang phát ra Linh quang nhàn nhạt, bên ngoài có bốn đường vân huyền màu uốn lượn.

Vừa mới lộ ra trong không khí lập tức có một mùi thơm lạ lùng tràn ngập khắp đại sảnh.