Chương 1691 Biên giới Linh châu
Hơn nữa có mối liên hệ với Trương Diệc này, đối phương cũng không thể hãm hại hắn.
“Ha ha ha.”
“Xin mời.”
Trương Đào nở nụ cười sang sảng, phất tay hủy đi kết giới cách âm, đưa tay ra mời.
“Đi thôi.”
Lưu Ngọc khẽ gật đầu, trải qua việc thu nhận đệ tử thân truyền mới Trương Diệc, khẽ xoa đầu đệ tử, dẫn theo đứa trẻ này ra ngoài cửa.
“Bình bịch.”
Tiếng bước chân xa dần, thân ảnh của ba người nhanh chóng biến mất khỏi đại sảnh.
Điều đáng nhắc đến chính là bên tay phải của Lưu Ngọc là Trương Đào, còn bên trái là Trương Diệc.
Khác với lúc nãy, mối quan hệ giữa ba người đã phát sinh sự biến hóa vi diệu.
Bình thường, ngoại trừ phụ mẫu ruột thịt, đệ tử thân truyền lẽ ra nên thân cận với sư tôn nhất.
Cho nên dưới sự ra hiệu của Trương Đào, Trương Diệc đã lui lại phía sau một bước, theo sát bên người Lưu Ngọc. …
Chỉ chốc lát sau, ba người đã rời khỏi phủ Thành Chủ.
Bên ngoài Trác Mộng Chân với ánh mắt thất thần, ngón tay quấn quanh mái tóc dài màu đen, không biết là nàng đang suy nghĩ việc gì.
Có điều khi nghe thấy động tĩnh, nhìn thấy thân ảnh của Lưu Ngọc xuất hiện, nữ nhân này đã vội vàng vuốt lại mái tóc, sau đó nhanh chóng nghênh đón.
“A?”
Khi nhìn thấy thiếu niên phía sau Lưu Ngọc, trong mắt nàng lóe lên vẻ khó hiểu, dường như quan hệ của hai người khá thân cận.
Bình thường các tu sĩ đều giữ khoảng cách với nhau, luôn duy trì ở khoảng cách từ hai đến ba thước, vô cùng hiếm khi bước vào phạm vi hai thước đó.
Nếu như quan hệ bình thường, thì một khi mạo muội bước vào “khoảng cách an toàn” hai thước đó, sẽ rất dễ khiến đối phương phản cảm, thậm chí là trở mặt thành thù.
Nói cách khác, hai tu sĩ luôn duy trì khoảng cách hai thước với nhau, quan hệ bình thường không xa không gần.
“Trong khoảng thời gian ngắn như thế, làm sao thiếu niên này có thể tạo dựng được mối quan hệ thân cận với Thanh Dương như vậy?”
Trác Mộng Chân thật sự rất hoài nghi về vấn đề này.
Với sự hiểu biết về Lưu Ngọc của nàng, hắn không phải là loại tu sĩ có thể dễ dàng tiếp cận, đối với bất kỳ tu sĩ nào hắn cũng đều ôm một lòng cảnh giác nhất định.
Ngay cả với “quan hệ đặc biệt” này của hai người, mặc dù đã cùng nhau nghiên cứu đạo lý âm dương rất nhiều lần, thì với nàng, ước chừng phải ba năm sau nàng mới có thể bước vào trong phạm vi hai thước của đối phương dưới tình huống bình thường.
“Thải Điệp đạo hữu, đây là đệ tử thân truyền mà Cổ mỗ mới thu nhận.”
“Thiếu niên này tên “Trương Diệc”, là hậu bối của Trương Đào đạo hữu.”
Nhìn ra được sự nghi hoặc của nữ nhân này, Lưu Ngọc mỉm cười giải thích một câu, sau đó không nói thêm nữa.
“Thì ra là hậu bối của Trương Đào đạo hữu.”
Cẩn thận đánh giá Trương Diệc vài lần, Trác Mộng Chân khẽ gật đầu biểu thị đã biết.
Chỉ ngắn ngủi trong chốc lát, hai người đã chính thức xác lập quan hệ sư đồ, mà thiếu niên này còn là người của Trương gia.
Không cần giải thích nàng cũng hiểu được, bên trong nhất định tồn tại một giao dịch nào đó.
Hơn nữa thiếu niên này, quả thật vô cùng phi thường bất phàm.
Tuổi còn nhỏ mà đã tu luyện đến Luyện Khí trung kỳ, tư chất linh căn nhất định phải cực kỳ ưu tú.
Lúc này Thiên linh căn hệ hỏa biến dị của Trương Diệc đã bị Trường Đào phong ấn lại, nếu không trực tiếp tiếp xúc thân thể thì người ngoài khó có thể nhìn ra được hắn ta có Thiên linh căn biến dị.
Lão làm như vậy cũng là vì để phòng ngừa bất trắc.
Dù sao thì ngay cả ở Trung Vực, Thiên linh căn cũng là một loại tư chất cực kỳ xuất sắc, thậm chí còn cao hơn rất nhiều Linh thể, Thần thể.
Tỷ như một số tà tu có linh căn kém cỏi và thân thể mục nát có thể sẽ động tâm với thân thể của Trương Diệc, từ đó nhen nhóm ý đồ muốn thi triển bí pháp “đoạt xá” để hoán đổi tư chất.
Chính vì nguyên nhân như thế, Trương Đào luôn luôn nghiêm ngặt bảo mật tư chất Thiên linh căn của Trương Diệc.
Ngay cả trong gia tộc, số người biết đến chuyện này cũng không quá ba người.
“Đi thôi.”
Bọn họ nhẹ nhàng trao đổi vài câu, sau đó Lưu Ngọc lên tiếng nói.
Đan phương Ngưng Anh đan, Ngưng Hồn đan, Vô Thường Tâm Viên tam phẩm, ba phần đan phương tam phẩm.
Việc thu hoạch vốn đã không tệ, thật không ngờ còn có một niềm vui ngoài ý muốn, khiến tâm trạng của hắn lúc này vô cùng không tệ.
Hắn thầm nghĩ bản thân nên mau chóng rời khỏi sáu châu An Nam, tìm một nơi thích hợp để gia tăng thực lực.
“Bình bịch.”
Ba người Lưu Ngọc, Trương Đào và Trác Mộng Chân đi ở phía trước, Trương Diệc thì nhắm mắt theo phía sau, bốn người đồng thời hướng về quảng trường nơi các tu sĩ đang tụ tập.
Công phá thành công Linh Vũ Thành không có nghĩ là có thể ngay lập tức rời đi, hay là có thể nhờ cậy lực lượng của Trương gia.
Để đề phòng Đại Càn bỗng nhiên phát động tấn công, Hỏa Phượng tộc đã tốn rất nhiều công sức, bố trí một tòa đại trận với phẩm giai cực cao ở biên giới Linh châu.
Trận pháp này cao đến cấp bậc ngũ giai, có thể phong tỏa phần lớn khu vực biên giới Linh châu, khiến cho việc tu sĩ Đại Càn tiến vào sáu châu An Nam trở nên vô cùng khó khăn.
Dưới tình huống không có yêu tộc phối hợp, tu sĩ bên trong muốn rời khỏi cũng gần như là chuyện không có khả năng.
Chỉ có một số cấm địa và bẫy rập tự nhiên nguy hiểm khắc nghiệt là những khu vực mà trận pháp không thể bao phủ đến.
Có điều muốn vượt qua được những khu vực này thông thường đều phải mạo hiểm tính mạng, đối với tu sĩ Kim Đan là cửu tử nhất sinh, mà Nguyên Anh Chân Quân cũng có khả năng ngã xuống không hề nhỏ.
Hơn nữa trong quá trình vượt qua, bọn họ còn bị trận pháp cảm nhận được, nếu không thể nhanh chóng vượt qua, vậy thì bọn họ sẽ lập tức bị Yêu tộc đuổi giết.
Mà “Cửu Môn Thiên Yêu trận” phòng ngự Linh Vũ Thành chính là một mắt xích để tạo thành đại trận ở biên giới, nó tương đương với một tiết điểm vô cùng quan trọng.
Mà hiện giờ tiết điểm đã bị phá hỏng, trận pháp ở biên giới đã nhanh chóng xuất hiện một lỗ hổng không nhỏ.
Với thực lực của Trương gia ở Linh Vũ Thành, bọn họ đã có thể tạm thời mở ra một lỗ hổng để những tu sĩ muốn rời đi thông qua.
Đồng thời, cũng để cho chủ lực chờ đợi đã lâu của Trương gia thông qua lỗ hổng đó tiến vào.
“Bình bịch.”
Vài tiếng bước chân rất nhỏ liên tiếp vang lên.
Làm vãn bối, đồng thời cũng là người có tu vi thấp nhất, Trương Diệc theo sau ba người, ánh mắt lặng lẽ đảo quanh hai người Lưu Ngọc và Trác Mộng Chân.
Dựa vào trực giác, hắn ta cảm nhận được sư tôn và vị nữ tu này có quan hệ không đơn giản, hẳn không phải chỉ là bằng hữu bình thường.
“Chẳng lẽ là sư nương?”
Nghĩ đến đây, trong lòng Trương Diệc cả kinh, vừa rồi hắn ta không có chủ động chào hỏi sư nương.