Chương 1692 Biên giới Linh châu(2)
Nếu như vô ý mạo phạm “sư nương”, vậy thì những ngày tháng sau này có khả năng hắn ta sẽ phải nếm đủ mùi đau khổ.
“Chắc là không phải sư nương đâu nhỉ?”
Tỉnh táo lại, Trương Diệc âm thầm nghĩ.
Nhớ lại cuộc trao đổi vừa rồi, sư tôn và vị nữ tu này nói chuyện với nhau tương đối khách khí.
Mà nếu như bọn họ là đạo lữ, thì bọn họ sẽ không khách khí như thế, bởi vì bình thường đạo lữ đều sẽ tương đối tùy ý.
“Có điều cho dù không phải sư nương thì nàng chắc chắn cũng không phải là đồng đạo bình thường, chẳng lẽ là chuẩn bị thành “sư nương”?”
Ánh mắt đảo quanh sau lưng sư tôn và Trác Mộng Chân, trong lòng Trương Diệc suy đoán.
Có điều bất kể như thế nào, hắn ta cũng đã hạ quyết tâm phải lưu lại một ấn tượng thật tốt, nếu không lỡ như sau này nàng trở thành sư nương, vậy thì cuộc sống sau này của hắn ta sẽ vô cùng khó khăn.
“Tiểu tử kia còn rất hay suy nghĩ.”
Linh Giác nhạy cảm rõ ràng cảm nhận được một ánh mắt đến từ phía sau, trong lúc di chuyển Lưu Ngọc mỉm cười.
Hắn đại khái hiểu được đệ tử nhà mình đang suy nghĩ cái gì, có điều lúc này không thích hợp để giới thiệu, cho nên hắn tạm thời vấn đề này để sang một bên không để ý đến. …
Bên trong thành trì rải rác đầy những mảnh vỡ kiến trúc, miễn cưỡng dẹp ra thành một con đường có thể đi qua, xung quanh còn có khói đen thỉnh thoảng bốc lên.
Bốn người Lưu Ngọc dọc theo con đường này, chỉ chốc lát sau đã đi đến một quảng trường.
Trên quảng trường, bóng người thưa thớt, có khoảng năm mươi sáu mươi người đang chờ đợi ở đây.
Trải qua một trận đại chiến, số lượng một trăm tám mươi tu sĩ Kim Đan ban đầu chỉ còn lại khoảng một trăm hai mươi người.
Lại trừ đi tu sĩ của Trương gia, cùng với một số tu sĩ muốn tiếp tục đi theo Trương gia, thì tu sĩ muốn lập tức rời khỏi sáu châu An Nam còn lại hầu như đều ở chỗ này.
Phấn khích, lo lắng, bất an.
Lưu Ngọc quét mắt một cái đã lập tức thu thần sắc của tất cả tu sĩ vào đáy mắt.
Trương gia thành thật thực hiện lời hứa, phần lớn tu sĩ ít nhiều đều có một chút thu hoạch, tâm trạng của bọn họ đương nhiên vô cùng tốt.
Nhưng một khắc còn chưa rời khỏi sáu châu An Nam, là một khắc vẫn chưa đạt được sự tự do chân chính, cho nên đối với một phần tu sĩ mà nói, mỗi khắc mỗi giây đều là dày vò.
Càng đến gần mục tiêu cuối cùng, bọn họ càng lo được lo mất, cho nên sự lo lắng và thấp thỏm của bọn họ biểu hiện ra cả bên ngoài cũng không kỳ lạ chút nào.
Mắt thấy Trương Đào đi đến, tựa như bình mình trong đêm tối, ánh mắt trời sưởi ấm cả thể xác và tinh thần, tất cả tu sĩ đều không khỏi mừng rỡ, trên mặt hiện vẻ vui mừng.
“Xin lỗi, đã để cho các vị đạo hữu chờ lâu.”
“Chuyện này không nên chậm trễ, chúng ra lập tức xuất phát đi!”
Nhìn quanh quảng trường, ánh mắt đảo qua từng vị đồng đạo sống sót, vẻ phức tạp trên mặt Trương Đào chợt lóe lên rồi biến mất, sau đó lão lập tức trầm giọng nói.
Dứt lời, một phần nhỏ tu sĩ đã sớm chờ không nổi nữa lập tức tiến lên hưởng ứng:
“Chúng ta đã chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát!”
“Tất cả đều theo sự sắp xếp của Trương Đào đạo hữu!”
Trong lúc nhất thời, bầu không khí ở quảng trường vui vẻ hẳn lên, trong lòng tất cả tu sĩ đều thả lỏng.
Thấy vậy, Trương Đào khẽ gật đầu với Lưu Ngọc, sau đó lão quát lớn:
“Xuất phát!”
Dứt lời, lão hóa thành một đạo ánh sáng màu xanh lam bay vút lên trời, hướng về phía Bắc Linh Vũ Thành mà bay đi.
Trong cái chớp mắt tiếp theo, trên quảng trường bùng nổ từng đợt Linh áp, hơn mười đạo ánh sáng đủ màu sắp đột ngột từ dưới đất mọc lên bay theo sát phía sau.
Mà Lưu Ngọc cũng vận chuyển pháp lực của mình, bọc Trương Diệc vào ánh sáng của hắn rồi hóa thành đạo ánh sáng dụng nhập vào trong đội ngũ.
Mang theo một tiểu tu Luyện Khí như vậy quả thật khiến cho những Kim Đan khác cảm thấy có chút kỳ lạ.
Có điều Lưu Ngọc thực lực cao cường, hắn không có ý giải thích thì cũng không ai tự nhiên sẽ đi truy hỏi, miễn lại phạm vào chỗ kiêng kỵ của hắn.
“Vù vù.”
Từng tiếng xé gió mạnh mẽ vang lên, hơn mười đạo ánh sáng phá không mà bay đi.
Khoảng cách hai trăm dặm ngắn ngủi, không đến một khắc là đã vượt qua, bọn họ đã đến biên giới chân chính của sáu châu An Nam.
Cách hơn mười dặm, một tấm màn ánh sáng màu vàng nhạt không thấy giới hạn cắm thẳng lên trời, từ xa xa đã đập vào mắt.
Trận pháp ngũ giai, Thiên Sơn Tỏa Linh trận!
“Trận pháp này có cấp bậc ngũ giai hạ phẩm, nhưng bởi vì phạm vi bao phủ của nó quá rộng, sức mạnh không thể tập trung, cho nên nó không có khả năng ngăn cản được Hóa Thần Chân Quân.”
“Nhưng tu sĩ Kim Đan và Nguyên Anh muốn xuyên qua nó gần như là chuyện không có khả năng.”
“Thiên Sơn Tỏa Linh trận bao phủ phần lớn khu vực biên giới Linh châu, trên trời dưới đất không có bất kỳ một sơ hở nào, thậm chí là cả bảy tầng gió đầu tiên cũng có lực lượng của trận pháp tràn vào.”
“Ở tầng gió, trận pháp tuy không có hiệu quả gì, nhưng nếu vẫn có tu sĩ quả quyết “nhập cư trái phép”, thì bọn họ sẽ bị trận pháp để ý đến đầu tiên.”
“Hơn nữa ở mỗi tầng gió thời thời khắc khắc đều có những trận cuồng phong với sức mạnh cực đại thổi qua, tương đương với hơn mười tu sĩ đồng thời công kích.”
“Lên càng cao, uy năng của trận cuồng phong càng lớn.”
“Cho nên con đường này không dễ dàng, thậm chí nguy hiểm hơn việc nhập cư trái phép hiểm địa, vậy nên chỉ có thể tìm con đường khác.”
Trong lúc bay, truyền âm của Trương Đào vang lên bên trai.
Nghe vậy, Lưu Ngọc nhẹ nhàng gật đầu, hiểu ý của đối phương.
Tu Tiên Giới phát triển nhiều năm như vậy, bầu trời sớm đã không còn là nơi xa lạ, Yêu tộc đương nhiên sẽ suy xét đến bầu trời, cùng với nhân tố là những tầng gió kia.
Cũng tỷ như toà “Thiên Sơn Tỏa Linh trận” này, nó có thể lập tức giám sát động tĩnh của bảy tầng gió đầu tiên, một khi phát hiện ra có tu sĩ đang nỗ lực “nhập cư trái phép”, thì đại khái là Yêu Vương tứ giai sẽ tự thân xuất chinh.
Ngay cả ở tầng đầu tiên với uy năng yếu nhất, thì sức mạnh của một trận cuồng phong thôi cũng tương đương với pháp thuật tam giai hạ phẩm, hơn nữa còn không chỉ có một trận.
Cho nên muốn lén lút vượt qua từ những tầng gió này, thì chí ít cũng phải ở cấp bậc Nguyên Anh, tu sĩ Kim Đan không thể nào ở trong tầng trời trong khoảng thời gian dài được.