← Quay lại trang sách

Chương 1695 Tương lai tối tăm, con đường cứu rỗi! (2)

Tu sĩ Nguyên Anh ra tay, cho dù dư âm chỉ còn lại một phần vạn sức mạnh, thì chúng cũng đã đủ để khiến một tu sĩ Luyện Khí tan thành mây khói.

Vốn dĩ, thiếu niên này không nên xuất hiện ở nơi này.

Chỉ là bởi vì một nhân duyên đã biến hắn ta đã trở thành đệ tử thân truyền của Lưu Ngọc, cùng hắn bước trên con đường Đại Càn phía trước.

Chứng kiến Nguyên Anh Chân Quân ra tay, trong ánh mắt của Trương Diệc tràn đầy chấn động.

Như là có một tia sét đánh xuống ngay bên cạnh, dù cho đã có tấm lá chắn bảo vệ màu xanh của Lưu Ngọc, cơ thể của hắn ta vẫn hơi run rẩy theo bản năng.

Có thể khẳng định, tất cả những gì xảy ra trong ngày hôm nay, thiếu niên này chắc chắn không thể nào quên được trong một khoảng thời gian dài tiếp theo.

Chắc chắn nó sẽ tạo thành một sức ảnh hưởng sâu sắc đến tương lai của cậu.

“Keng!”

Dưới một đòn của cự kiếm màu vàng kim, khu vực tương ứng trên bức màn ánh sáng màu vàng nhạt bị lõm xuống.

Linh quang của khu vực đó, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy nó đang mờ dần, bức màn ánh sáng dường như đang trở nên mỏng hơn.

“Có hiệu quả!”

Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng các tu sĩ vô cùng vui vẻ, mà sáu vị Chân Quân cũng lập tức nhắm vào khu vực này mà điên cuồng oanh tạc.

“Keng!”

“Rầm rầm rầm!”

Từng đợt sức mạnh kinh người bùng nổ, từng trận ầm vang rung chuyển bầu trời trời vang vọng khắp nơi.

Tần suất tấn công của Nguyên Anh Chân Quân vô cùng cao, mỗi một hơi thở đều có ít nhất mấy chục đòn công kích đồng thời rơi xuống bức màn ánh sáng màu vàng nhạt.

Sau chừng mười hơi thở, trận pháp vốn đã tồn tại khuyết điểm, cuối cùng cũng không thể kiên trì được nữa.

“Ầm!”

Nương theo một tiếng nổ đinh tai nhức óc, cùng với sự rung lắc mạnh mẽ của mặt đất ở dưới chân, bức màn ánh sáng rốt cuộc cũng bị xé mở một lỗ hổng lớn chừng mười trượng.

Linh quang màu vàng nhạt hóa thành từng sợi Linh khí tinh khiết quay về với đất trời.

“Vù vù.”

Có thể thấy được, ở trong lỗ hổng lớn khoảng mười trượng, những luồng Linh quang màu vàng không ngừng nhấp nháy, mà lỗ hổng cũng đang khép lại với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.

Thấy vậy, Thiên Linh Chân Quân và sáu vị tu sĩ Nguyên Anh khác đồng thời bắn ra một trụ pháp lực, đặt trở trong lỗ hổng, ngăn cản nó khép lại.

Ngay sau đó, một âm thanh hùng hồn mạnh mẽ vang lên bên tai của tất cả các tu sĩ.

“Lỗ hổng không duy trì được lâu, đám tiểu bối các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì?”

“Mau chóng đi qua đi!”

Nghe vậy, các tu sĩ vẫn còn đang đắm chìm trong biển sức mạnh kinh người vừa rồi như tỉnh lại từ trong mộng.

“Vâng, đa tạ tiền bối ra tay!”

Sau khi hành lễ nói đa tạ lần nữa, bọn họ lập tức vận chuyển pháp lực, hóa thành từng đạo ánh sáng, tranh nhau bay về phía lỗ hổng lớn khoảng mười trượng kia.

Nhìn lỗ hổng đang bị sáu trụ pháp lực ngăn cản việc khép lại, cho dù là tu sĩ có tâm trí kiên định như bàn thạch, thì trên mặt cũng không nhịn được mà lộ ra vẻ vui mừng rõ ràng.

Thời khắc này, bọn họ đã chờ đợi quá lâu!

Vì thời khắc này, một vài tu sĩ đã chấp nhận chịu nhục vài chục năm, bọn họ đã phải chịu đựng những loại tra tấn kinh người như thế nào, chỉ sợ người khác không thể nào tưởng tượng nổi.

Mà trong bóng tối ấy, thứ giúp bọn họ kiên trì, chính là ánh bình minh yếu ớt kia.

Chính bởi vì một tia hy vọng, nên dù cho thân thể trong ở trong bóng tối sâu thẳm, trái tim của bọn họ cũng không bị lạc lối.

Thân ở trong đêm tối, nhưng lòng mang hy vọng!

“Ha ha ha ha.”

Lỗ hổng càng ngày càng gần, thì có một số tu sĩ phát ra tiếng cười trầm thấp quái dị.

Trong nội tâm, tâm trạng sóng gió mãnh liệt, đã không thể nào kìm nén được nữa!

Cười, nhưng đường đường là tu sĩ Kim Đan, rất nhiều người lại không nhịn được khóe mắt ươn ướt, nước mắt nóng hổi từ trong hốc mắt tràn ra.

Một người, hai người.

Một loại cảm xúc không thể nào diễn tả thành lời, nhanh chóng lan rộng trong đám người.

Dường như có thể lây lan, khiến những cảm xúc đang cố nén trong lòng các tu sĩ khác cũng bị kích thích.

“A a a.”

Có tu sĩ ngửa mặt lên trời thét dài, tùy ý phát tiết những cảm xúc tiêu cực trong lòng, giống như là muốn buông bỏ quá khứ đã qua, bước đến một ngày mai tốt đẹp hơn.

“Hít hà…”

Có tu sĩ hít thở từng hơi từng hơi, lặng lẽ rơi hai dòng nước mắt nóng bỏng, vẫn đắm chìm trong quá khứ tối tăm đó, cho nên tận bây giờ vẫn không thể nào quên được.

“Răng rắc.”

Có một số lại nắm chặt lấy hai tay, giữa các ngón tay phát ra từng tiếng va chạm, trong đôi mắt phủ đầy tơ máu của bọn họ tràn ngập hận thù.

Bọn họ đã lập thời thề sau khi ra ngoài, họ nhất định phải trả thù kẻ đã đưa bọn họ vào đây, suốt phần đời còn lại của bọn họ sẽ chỉ là mạnh mẽ trả thù Yêu tộc.

Vui sướng, bi thương, buông bỏ, hận thù, khó có thể kìm nén được.

Giống như con người trăm loại, biểu cảm của mấy chục tu sĩ Kim Đan không ai giống ai, nhưng đều có thể hiểu được.

Bởi vì tất cả bọn họ đều từng có một quá khứ tối tăm, không thể kể xiết.

“Ai…”

Nhìn một tiểu bối Kim Đan đang có hơi thất thố, Thiên Linh chân nhẹ nhàng thở dài, có điều lão cũng không lên tiếng trách cứ.

Nhiều năm tranh đấu với Yêu tộc, lão ít nhiều cũng biết đám tiểu bối này đã từng trải qua những gì.

Phát tiết một chút cũng tốt, nếu không tất cả các loại cảm xúc tiêu cực chồng chất dưới đáy lòng, sớm muộn gì cũng sẽ dẫn đến một con đường cực đoan khác.

Khả năng cao sẽ từ nạn nhân trở thành thủ phạm, chuyển nỗi đau mà họ đã từng phải gánh chịu sang cho người khác.

“Hy vọng sau khi rời khỏi sáu châu An Nam, đám tiểu bối này sẽ có thể trở về cuộc sống sinh hoạt bình thường như bao tu sĩ bình thường khác!”

Nhìn những tiểu bối Kim Đan đang không ngừng vượt qua phía dưới, Thiên Linh Chân Quân cảm khái nới với một vị Nguyên Anh trưởng lão bên cạnh.

“Khó lắm.”

Vị trưởng lão này khẽ lắc đầu, sau đó tiếp tục nói:

“Cho dù chúng nó có cố gắng để quên đi, cho dù chúng nó sẽ thật sự quên đi, thì sự ảnh hưởng của đoạn thời gian kia sẽ bám theo đám tiểu bối này suốt quãng đời còn lại!”

“Những chuyện đã xảy ra, cuối cùng đã xảy ra, không bao giờ có thể quay lại như trước đây.”

“Tựa như vòng tuổi của cây cối, mỗi một năm trôi qua, vòng tuổi sẽ tăng thêm một, từng vòng tuổi qua đi đều để lại vết tích của quá khứ.”

“Cho dù chúng nó mất đi ký ức, thì vết tích của đoạn thời gian này cũng không thể bị loại bỏ, cuối cùng là cắm rễ ở sâu trong linh hồn!”

“Mỗi khắc mỗi giây, nó đều sẽ ảnh hưởng đến lựa chọn của đám tiểu bối này.”

“Đó là một quá trình không thể đảo ngược lại, muốn đám tiểu bối này có thể sống và sinh hoạt như những tu sĩ bình thường khác, gần như là chuyện không thể.”

“Cho dù có giống đến thế nào đi nữa, thì nó cũng chỉ là ngụy trang mà thôi.”

Trong mắt của vị trưởng lão này mang theo sự thông tuệ của người đã trải qua nhiều thế sự, lão không nhanh không chậm mà nói.