Chương 1696 Tương lai tối tăm, con đường cứu rỗi! (3)
Lấy kinh nghiệm của Nguyên Anh Chân Quân Duyệt Nhân mà nói, phần lớn tu sĩ dù cho có nỗ lực thoát ra, bọn họ cũng không cách nào loại bỏ được những ảnh hưởng tiêu cực kia.
Cuối cùng, bọn họ vẫn sẽ bởi vì nhiều lý do khác nhau, mà bước lên con đường cực đoan đó.
Nghe vậy, Thiên Linh Chân Quân trầm mặc, sau vài hơi thở mới lên tiếng:
“Đúng như ngươi nói.”
“Có điều là cường giả chân chính, sau khi trải qua những đau khổ của đời người, bọn họ vẫn nên lựa chọn cuộc sống nhiệt tình phóng khoáng, dùng thái độ tích cực để đối mặt với thử thách tiếp theo.”
“Chỉ cần đám tiểu bối này lựa chọn nắm lấy ánh sáng, không bị hận thù che mờ hai mắt, không bước vào bóng đêm sa đọa, thì chúng nó vẫn có thể có một ngày mai tốt đẹp!”
“Tương lai, còn ở trong tay bọn chúng!”
“Trải qua nhiều đau khổ vượt xa người bình thường, có lẽ một số người trong đám tiểu bối này sẽ thăng hoa trong khổ nạn, bước lên con đường Nguyên Anh thuộc về chính chúng nó.”
“Một ngày nào đó, chúng nó cũng có thể trở thành Nguyên Anh.”
Vị trưởng lão kia nghe vậy, nhưng không lên tiếng phản bác, chỉ khẽ lắc đầu không nói một lời.
Đạo lý thật sự là đạo lý, có điều sau khi trải qua nỗi đau khổ dằn vặt vượt xa người bình thường, sẽ có bao nhiêu người có thể thoát khỏi sự ảnh hưởng của quá khứ tối tăm ấy đây?
Thậm chí là thăng hoa hơn nữa, tìm được con đường thuộc về riêng bản thân mình?
Trong một vạn không có một!
Phần lớn các tu sĩ đều nhìn lại quá khứ, cuối cùng cả đời đều không thể thoát khỏi ảnh hưởng từ đoạn thời gian đã qua kia.
Cuối cùng bọn họ vẫn vô tình lựa chọn nắm lấy bóng tối, rồi bước lên con đường cực đoan, hoặc là trở nên điên cuồng, hoặc là chết.
“Có người buông bỏ, có người nhớ mãi không quên.”
“Có người bùng nổ trong im lặng, lại có người ngã xuống trong im lặng.”
Tại chỗ, nhìn những tu sĩ với vẻ mặt điên cuồng, Lưu Ngọc nhẹ nhàng thở dài cảm khái.
Giống như những tu sĩ này, hắn đã ở tại sáu châu do Yêu tộc cai trị một thời gian dài, cho nên hắn biết bọn họ đã từng trải qua những gì.
Chính vì vậy, Lưu Ngọc không cho rằng sau khi trở về Đại Càn, những tu sĩ này còn có thể giống như những tu sĩ bình thường.
Có một đoạn trải nghiệm tối tăm kéo dài hàng chục năm, thậm chí là lâu hơn, mặc dù từ bên ngoài không thể nhìn ra bất kỳ điều gì, nhưng thực sự thì tính cách của những tu sĩ này đều đã ít nhiều trở nên biến chất vặn vẹo.
“Không biết trong số những người này, sẽ có bao nhiêu người có thể nhận được sự cứu rỗi?”
Nhìn một màn này, Lưu Ngọc mặt không đổi sắc, trong lòng lóe lên ý nghĩ này.
Nhưng ngay lập tức, hắn mỉm cười, để chúng sang một bên.
Sau đó dùng mắt ra hiệu cho Trác Mộng Chân, mang theo Trương Diệc hóa thành một đạo ánh sáng, bay về phía lỗ hổng lớn khoảng mười trượng kia.
“Vù vù.”
Khoảng cách nửa dặm ngắn ngủi, dù không tiến vào trạng thái bùng nổ, thì một hai hơi thở cũng đủ để vượt qua.
Nhưng trong cảm nhận của những tu sĩ đã chờ đợi ở đây rất lâu này, thời gian ngắn ngủi một hai hơi thở cũng trở nên vô cùng chậm chạp.
Tám mươi trượng, năm mươi trượng, hai mươi trượng.
Không gặp bất kỳ sự cản trở nào, một tu sĩ Kim Đan thuận lợi xuyên qua lỗ hổng, đến bên ngoài “Thiên Sơn Tỏa Linh trận”.
Khoảnh khắc xuyên qua lỗ hổng, tâm trạng căng thẳng của người nọ lập tức thả lỏng, trên khuôn mặt lộ ra vẻ nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
“Đây là… Tự do?”
Cảm nhận được pháp lực có thể tự do vận chuyển trong cơ thể, hắn ta lập tức dừng lại trên không trung, có chút không thể tin được.
Người này trợn trừng hai mắt, nhìn vào lỗ hổng phía sau, cùng với Linh Vũ Thành như ẩn như hiện trong tầm mắt, hắn ta kìm lòng không được dâng lên một loại cảm giác như đã cách một thế giới.
“Vù vù.”
Tiếng xé gió liên tục vang lên, càng ngày có càng nhiều tu sĩ xuyên qua lỗ hổng, bước đến không gian bên ngoài sáu châu An Nam.
“Hít hà…”
Bọn họ hít thở từng ngụm không khí, tận hưởng sự ấm áp của ánh sáng mặt trời đang chiếu trên khuôn mặt họ, trong lòng không khỏi dâng lên một loại cảm giác không chân thực.
Phảng phất như đã tháo xuống gánh nặng ngàn cân, cả thể xác lẫn tinh thần của bọn họ đều trở nên thoải mái hơn bao giờ hết.
“Ha ha ha ha ha…!”
Có tu sĩ hoàn toàn bộc phát toàn bộ cảm xúc trong lòng, nhịn không được cất thành tiếng cười to, ngay cả Nguyên Anh Chân Quân cách đó không xa không thèm để ý đến.
Sau khi có một người cười ra tiếng, rất nhiều tu sĩ cũng thả lỏng người, cười vang tận trời.
Từng tiếng cười hội tụ, kinh động đến những con chim bay giữa rừng cách đó không xa, khiến chúng vội vàng giương cánh thoát khỏi nơi này, tránh xa những sinh vật kỳ lạ kia.
Trong khoảng không phía trên bầu trời, tất cả tu sĩ đều đắm mình trong bầu không khí vui vẻ hân hoan.
Với trải nghiệm khắc sâu lúc này đây, một chút ân oán trước đó, dường như đã không còn là gì.
Một số tu sĩ vốn có hiềm khích với nhau, bây giờ lại nhìn nhau cười, buông bỏ ân oán năm xưa.
“Thì ra nụ cười, thật sự có thể lây nhiễm.”
Bên cạnh Lưu Ngọc, Trác Mộng Chân sau khi nhìn thấy một màn này, khóe miệng nàng cũng không khỏi nở một nụ cười.
Từ nhỏ nàng chưa từng sống trong cái hoàn cảnh ngươi lừa ta gạt, đến sáu châu An Nam, dưới thủ đoạn của Lưu Ngọc, nàng cũng chưa từng nếm đau khổ nào.
Nhưng tại thời điểm này, khi lắng nghe tiếng cười bên tai, nhìn những nụ cười trên khuôn mặt của những tu sĩ kia, nàng hoàn toàn có thể cảm nhận được niềm vui từ tận đáy lòng của bọn họ.
“Bình bịch.”
Dưới sự ra hiệu của tu sĩ Trương gia, các tu sĩ Kim Đan lần lượt hạ cánh xuống mặt đất, ba người Lưu Ngọc cũng đáp xuống đất.
Bên kia, sau khi Trương Đào dặn dò vài câu, lão lập tức đi tới.
“Cổ Thành đạo hữu, tất cả đã an bài xong.”
“Nếu như đạo hữu muốn đến Thần Kinh trước thì chỉ cần đi theo đội ngũ của Trương gia là được.”
“Thông qua Truyền Tống trận của từng tòa Tiên Thành, vượt qua khoảng cách xa xôi của Trung Vực, cũng không khó khăn lắm.”
“Tính cả thời gian trung chuyển trên đường thì mất khoảng một ngày là có thể đến được “Thần Kinh” Đại Càn.”
Đến gần, ánh mắt Trương Đào đảo qua Trương Diệc, hơi chắp tay nói.
“Cổ Thành đa tạ Trương Đào đạo hữu.”
“Xin đạo hữu yên tâm, Trương Diệc, tại hạ sẽ dạy dỗ thật tốt.”
Lưu Ngọc chắp tay đáp lệ, nghiêm túc nói.
Hắn đương nhiên hiểu rõ đối phương có thể dành cho hắn sự ưu ái này suy cho cùng đều vì Trương Diệc, thế nên hắn tất nhiên sẽ không nói mấy câu gây thất vọng.