← Quay lại trang sách

Chương 1697 Tương lai tối tăm, con đường cứu rỗi! (4)

Vô Thường Tâm Viêm, ba phần đan phương nguyên bản, thuận tay dạy dỗ một tu sĩ Luyện Khí, hay là việc hắn am hiểu nhất là hệ hỏa, thật sự rất dễ dàng.

Phần lễ bái sư phong phú như vậy, xem như là một khởi đầu tuyệt vời.

Lưu Ngọc không phải là cái loại tu sĩ chỉ lấy lợi ích mà không làm việc, chỉ cần giữa đường không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vị đệ tử này ngoan ngoãn nghe lời, vậy thì hắn không ngại có một kết quả tốt.

Có qua có lại!

“Có những lời này của Cổ Thành đạo hữu là lão hủ yên tâm rồi.”

“Hành sự ở Đại Càn có một số điều cấm kỵ tuyệt đối không được phạm phải, đạo hữu nhất định phải lưu ý.”

“…”

Nghe được câu trả lời mong muốn, Trương Đào bất giác nở một nụ cười tươi, sau đó lão lại nói một số chuyện cần chú ý.

“Thuận buồm xuôi gió, mong cho chuyến đi này của đạo hữu sẽ gặp nhiều may mắn!”

“Cáo từ!”

Nói xong những điều này, rồi nhìn sâu vào Trương Diệc, vẻ phức tạp trong mắt lão chợt lóe lên rồi biến mất.

Ngay sau đó, Trương Đào hóa thành một đạo ánh sáng bay lên trời, trực tiếp bay về phía lỗ hổng.

Tại chỗ, khuôn mặt Trương Diệc tràn ngập sự không nỡ.

Đôi mắt hắn ta chuyển động, nhìn chằm chằm vào hướng tổ phụ rời đi, cho đến khi bóng dáng già mua kia ngày càng nhỏ dần, hắn ta cũng không rời mắt.

Sinh ra và lớn lên ở sáu châu An Nam, tuy là tâm trí của thiếu niên này từ nhỏ đã khá trưởng thành, nhưng vào thời điểm này hắn ta vẫn không thể kìm được nước mắt.

Trong lòng cậu, dường như một chỗ dựa nào đó đã mất đi, khiến hắn ta tràn ngập lo lắng và bất an.

Trương Diệc hiểu rõ, vị tổ phụ toàn tâm toàn ý đối xử tốt, bất chấp giá nào cũng trù tính cho cậu, đã không còn ở bên cạnh hắn ta nữa rồi.

Lần từ biệt này, rất có thể chính là vĩnh biệt!

“Vì con đường của ngươi, tổ phụ của ngươi có thể nói là đã dốc hết tâm sức.”

“Nỗ lực tu luyện, tương lai nếu như ngưng tụ Kim Đan, thậm chí là phá đan thành Anh, thì mới không phụ sự trả giá nhiều năm của Trương Đào đạo hữu.”

“Tương lai không có Trương Đào đạo hữu bên cạnh, ngươi càng phải học cách suy nghĩ độc lập, thận trọng từ lời nói đến hành sự, khắc khổ tu luyện.”

“Ở Tu Tiên Giới này, người có thiên tư nhiều vô kể, nhưng cuối cùng có thể ngưng kết Nguyên Anh lại có mấy người?”

“Ngươi tuyệt đối không được kiêu ngạo tự mãn bởi vì tư chất ưu tú của bản thân, thậm chí là lười biếng tu luyện, nếu không ngươi sẽ không đi được bao xa trên con đường tu tiên này đâu.”

“Trong quá trình tu luyện sau này, nếu có chỗ không hiểu, bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể đến hỏi bổn tọa.”

Nhìn bóng dáng Trương Đào xa dần, một bàn tay nhẹ nhàng đặt trên vai Trương Diệc, Lưu Ngọc không quay đầu, chỉ chậm rãi nói.

“Vâng, sư tôn!”

Trong lòng Trương Diệc vẫn khó chịu, nhưng hắn ta vẫn cố gắng kiên cường, thấp giọng trả lời.

Tuy là nói như thế, nhưng sâu trong lòng hắn ta vẫn cảm thấy trống rỗng, có chút không biết phải làm thế nào.

Lúc này, chỉ có bàn tay to lớn đang đặt trên vai mới mang lại cảm giác an toàn cho cậu.

“Ừm.”

Lưu Ngọc nhẹ nhàng gật đầu.

Đứa đệ tử Thiên linh căn hệ hỏa này, từ nhỏ đã lớn lên dưới sự chăm sóc của Trương Đào, lúc này hắn ta không trực tiếp khóc ra đã khiến cho hắn khá hài lòng.

Bên kia, Trương Đào đã xuyên qua “Thiên Sơn Tỏa Linh trận”, nhưng lão vẫn nhịn không được quay đầu nhìn lại.

Dù lão đã trải qua bao thăng trầm, luyện ra tâm tính kiên định, nhưng khi tự tay tặng người khác hậu bối có thiên phú tốt nhất như thế, trong lòng lão vẫn nhịn không được là sinh ra cảm giác không nỡ mãnh liệt.

Giống như là, một món đồ khó có thể buông bỏ, đã đột nhiên biến mất.

“Ai…”

Nhìn hai bóng người một lớn một nhỏ ở phía xa, Trương Đào nặng nề thở dài.

Lão không thể không thừa nhận rằng, hậu bối có quan hệ huyết thống mà lão xem trọng nhất, đã thật sự rời khỏi lão.

Hơn nữa, hậu bối ấy còn thiết lập mối quan hệ còn thân mật hơn mối quan hệ tổ tôn với một tu sĩ xa lạ!

Loại cảm giác này, khiến trong lòng Trương Đào trống rỗng, nhưng lão không thể không chấp nhận hiện thực này.

“Thân là tu sĩ gia tộc, từ nhỏ đã nhận được sự che chở từ gia tộc, mình tất nhiên phải phấn đấu quên mình để đền đáp gia tộc.”

“Thân bất do kỷ mà…”

Trương Đào thở dài lần nữa, cố nén sự không nỡ trong lòng mà quay đầu lại.

Nếu như có thể, lão muốn để Trương Diệc theo bên người, truyền thừa y bát của lão cho đứa trẻ đó, tận mắt chứng kiến nó trưởng thành.

Đáng tiếc, thân bất do kỷ.

Cho dù sinh ra trong gia tộc Hóa Thần, nắm giữ một bộ phận quyền lực đáng kể, đóng một vai hết sức trò quan trọng trong gia tộc, thì lão cũng có rất nhiều việc bất lực bắt buộc phải chấp nhận.

“Hy vọng hai tổ tôn chúng ta, sẽ có ngày gặp lại.”

Ý nghĩ này vừa lóe lên, pháp lực Trương Đào nhanh chóng tăng vọt, sau đó rơi vào bức màn ánh sáng màu vàng nhạt, hoàn toàn biến mất.

Tại chỗ, Trương Diệc lưu luyến không chịu thu hồi ánh mắt, tâm trạng rõ ràng vô cùng sa sút.

Lưu Ngọc bình tĩnh nhìn đứa trẻ này, nhưng hắn chỉ vỗ bả vai, không lựa lời an ủi.

Đây là bài học trưởng thành đầu tiên của hắn ta với tư cách là đệ tử thân truyền của hắn.

Rời khỏi người thân mà tới nay bản thân vẫn luôn ỷ lại, phải học được cách một mình đối mặt với sóng gió.

Trong Tu Tiên Giới luôn biến hóa kỳ lạ này, không bao giờ có thể gửi gắm hy vọng vào ai, người có thể cùng đối mặt với những thất bại và đau khổ chỉ có bản thân mà thôi.

Cho dù là những người thân cận, cho dù là phụ mẫu, đạo lữ, sư đồ, cuối cùng bọn họ đều sẽ rời khỏi chúng ta bởi nhiều lý do khác nhau.

Cuối cùng, chúng ta vẫn phải đối mặt với mọi thứ một mình.

Có câu nói: Mỗi một người là một tảng băng trôi.

Có lẽ trước đó Trương Đào đã dặn dò, có lẽ hắn ta đã sớm chuẩn bị tâm lý, hơn mười ngày sau, tâm trạng của Trương Diệc mười hai tuổi đã dần ổn định lại.

Tuy là hai mắt vẫn còn đỏ bừng, nhưng cuối cùng hắn ta cũng dần điều chỉnh lại xong.

“Biểu hiện này không tính là quá tốt, nhưng cũng không tính là quá kém.”

Chú ý đến một màn này, Lưu Ngọc âm thầm gật đầu, trong lòng càng thêm coi trọng hắn ta vài phần.

Thiên linh căn thì sao?

Ưu thế về linh căn sẽ theo việc tu vi tấn thăng mà dần giảm xuống, nếu tâm tính cơ bản nhất cũng không có, vậy thì sẽ không đi được bao xa.

Giả sử tâm tính của đứa trẻ này không đủ tốt, thì cho dù có lễ vật bái sư phong phú, Lưu ngọc cũng sẽ không chú ý quá nhiều.

Đương nhiên, bởi vì lời hứa hẹn trước đó, hắn vẫn có thể hằng ngày chỉ điểm tu luyện, cung cấp một số tài nguyên bình thường. …

Thời gian trôi qua, sau hơn mười hơi thở, các tu sĩ khôi phục lại tự do trút bỏ hết cảm xúc dưới đáy lòng, dần dần khôi phục lại sự bình tĩnh như trước.

Tiếng huýt sáo, tiếng cười, tiếng nghẹn ngào biến mất, sự im lặng dần dần khôi phục lại giữa quảng trường.

“Các vị đạo hữu Trương gia, các vị đồng đạo cùng nhau chiến đấu, chúng ta tại đây cáo từ!”

“Núi cao đường xa, Trung Vực rộng lớn, chúng ta hữu duyên gặp lại!”