Chương 1699 Lòng căm phẫn, khởi thành đến Thần Kinh! (2)
Mạnh mẽ đòi hỏi thì chỉ càng khiến cho Trương gia phản cảm.
Cuối cùng nói không chừng còn không thể chiếm được cái gì, có thể còn liên lụy đến tính mạng, cho nên sáng suốt không nhắc đến mới là tốt nhất.
“Quách đạo hữu quá khen, tam bảo Kết Anh trân quý bậc nào, làm sao có thể dễ dàng mà có được chứ?”
Lưu Ngọc mỉm cười, không trực tiếp trả lời.
Ánh mắt hai người chạm nhau, từ trong ánh mắt đối phương nhìn thấy ý cười của nhau, mặc dù không nói rõ, nhưng mọi thứ đều có thể tự khắc hiểu rõ ràng.
Bọn họ đều đã là tu sĩ Kim Đan, đã không còn là tiểu tu lơ mơ mới bước chân vào Tu Tiên Giới, có một số lời không thích hợp để nói quá rõ ràng, tiết lộ một hai là đã đủ rồi.
Trong mấy năm ở sáu châu An Nam, Lưu Ngọc từ Quách Phá Vân nói bóng nói gió được không ít tin tức của Đại Càn, người này cũng xem như là một tu sĩ khá quen thuộc với hắn ở Trung Vực.
Lúc này bọn họ đã chính thức bước ra khỏi phạm vi sáu chân An Nam, sự an nguy của bản thân đã được đảm bảo, cho nên hắn cũng không ngại nói thêm vài câu với đối phương.
Có thể từ một tán tu tu luyện đến Kim Đan hậu kỳ, nhất định người này phải có chỗ đặc biệt hơn người.
Quen thuộc với đủ loại thủ đoạn sáng tối, nói không chừng sau này còn có chỗ hữu dụng.
Đêm trước khi chia tay, hai người đứng tại chỗ trò chuyện, nói về việc bọn họ đã may mắn như thế nào để có thể rời khỏi sáu châu An Nam một cách bình an vô sự, cảm khái sự hung hiểm trong đó.
“Quả thật có không ít may mắn, tỷ như việc phục kích hai con Hỏa Phượng của chúng ta.”
“Nếu như đổi thành một vị Yêu Vương tứ giai, vậy thì tất cả đã kết thúc.”
Nhớ lại lần tiếp nhận nhiệm vụ kia của Quách Phá Vân, vậy mà lại có “kẻ gian” tiết lộ tin tức, khiến Lưu Ngọc cũng có hơi sợ hãi.
“Nhưng may mắn thay, chúng ta đã sống sót, đồng thời còn nhận được thù lao xứng đáng.”
“Mà rất nhiều đồng đạo, đã chôn xương tại đó.”
Nhìn thoáng qua Trác Mộng Chân và Trương Diệc, sắc mặt hắn vô cùng bình tĩnh thản nhiên nói.
“Đúng vậy.”
Nói đến đây, vẻ mặt Quách Phá Vân trầm xuống, không biết nghĩ đến chuyện gì mà cau mày.
Trên mặt hắn ta xuất hiện sự không cam lòng sâu sắc, thái độ bỗng nhiên khác thường, dùng một giọng điệu không cam lòng nói:
“Tài nguyên tu tiên ở Trung Vực quả thật rất phong phú, Tu Tiên Giới Trung Vực cũng thật sự phồn hoa hơn bốn khu vực còn lại.”
“Chỉ là… Tất cả những thứ đó đều không có quan hệ gì đến tán tu chúng ta.”
“Trải qua trăm vạn năm phát triển, Càn Đình, Thánh Địa, thế gia đã cường đại đến cực điểm, căn bản không phải thứ mà tu sĩ không có căn cơ có thể lay động, cho dù có thiên tư tung hoành ngang dọc thì cũng không thể làm gì được.”
“Bọn họ sừng sững ở thượng tầng Tu Tiên Giới, đã sớm đạt được sự ăn ý từ lâu, phong tỏa không giới hạn hết thảy tài nguyên và tri thức.”
“Đã là một ít tài nguyên cao giai, cũng không có chỗ để tán tu nhúng tay vào.”
“Trung Vực hôm nay vẫn mạnh mẽ phồn vinh như cũ, nhưng dường như nó cũng là một cục diện đáng buồn, thượng tầng và hạ tầng bị chia cắt đã lâu, mâu thuẫn càng ngày càng sâu sắc.”
“Càng đến cao giai, tán tu càng bị cản trở!”
“Nếu không phải Tiên triều Đại Càn, Thánh Địa và thế gia nắm giữ phần lớn tài nguyên, thì Quách mỗ cần gì phải mạo hiểm tính mạng mà nhận nhiệm vụ, tiến vào sáu châu An Nam để thử vận may chứ?”
“Mặc dù Trương gia nguyện ý thực hiện ước định, không hề lật lọng, nhưng tài nguyên tới tay rồi thì Quách mỗ lại không vui.”
“Cửa son rượu thịt nồng hơi, ngoài đường trơ nắm xương người chết run.”
“Những tài nguyên này vốn là tài nguyên của Trung Vực, hẳn là tất cả tu sĩ Trung Vực đều phải cùng nhau sở hữu, dựa vào cái gì mà những thế lực lớn kia lại có thể chiếm giữ cả một phần lớn?”
Nói đến đây, trên mặt Quách Phá Vân hiện lên sự phẫn nộ, chỉ là hắn ta đang cưỡng ép kiềm chế để không bộc phát nó ra.
“Suy cho cùng, còn không phải là bởi vì thực lực sao?”
“Chúng là là những tán tu bình thường, cho dù ngẫu nhiên có được thiên tư hơn người, tài hoa xuất chúng, thì khi một mình đối mặt với Tiên triều, Thánh Địa, tông môn, hay thế gia, chúng ta cũng chỉ có thể lựa chọn khuất phục.”
“Hoặc là quật cường chết đi, hoặc là gia nhập vào trong đó.”
“Về lâu dài, những quần thể này càng thêm đắc lợi, sự áp bách đối với tán tu như chúng ta sẽ chỉ trở nên tồi tệ hơn.”
“Chúng ta nhất định phải đoàn kết lại thì mới có thể phản kháng.”
“Cổ Thành đạo hữu và Thải Điệp đạo hữu cũng là tán tu, hẳn là có thể hiểu rõ được sự gian nan của tán tu.”
“Thật không dám giấu diếm, Quách mỗ thật ra là thành viên của một tổ chức tán tu.”
“Mục đích ban đầu của tổ chức chính là muốn thay đổi bố cục hiện tại của Tu Tiên Giới, cải thiện tình hình hiện tại của tán tu chúng ta.”
“Cổ Thành đạo hữu, không biết ngươi có bằng lòng hay không.”
Quách Phá Vân nói rất nhanh, một hơi đã nói hết những lời nên nói.
Đầu tiên là điểm ra tình cảnh khó khăn của tán tu, cũng như những thế lực đang đắc lợi, áp bức tán tu.
Cuối cùng hắn ta lại chỉ mơ hồ tiết lộ bản thân đến từ một tổ chức tán tu, muốn mời Lưu Ngọc gia nhập.
Đối phương là “sứ giả Thiên Nam” đến từ Thiên Nam, hắn giống như một tờ giấy trắng bình thường, tạm thời không có bất kỳ liên quan gì đến các thế lực ở Trung Vực.
Tình huống trước mắt của hắn không khác tán tu là bao, hơn nữa thực lực của hắn cũng vô cùng mạnh mẽ.
Trải qua nhiều năm tiếp xúc này, Quách Phá Vân tự nhận bản thân đã có một chút hiểu biết về Lưu Ngọc, cho nên hắn ta đã dâng lên ý muốn lôi kéo.
“…”
Nghe vậy, Lưu Ngọc rơi vào im lặng, không trả lời ngay.
“Tổ chức tán tu?”
“Mời mình gia nhập vào?”
Hắn khẽ động lòng, nhưng phản ứng đầu tiên của hắn là cự tuyệt.
Tuy rằng từ nhỏ hắn đã là tu sĩ tông môn, chỉ lớn lên trong tông môn, nhưng trong cuộc đời tu luyện gần hai trăm năm, tán tu mà Lưu Ngọc tiếp xúc cũng không ít.
Cũng bởi vì vậy, hắn biết được tình cảnh khó khăn của tán tu.
Cho nên, ngay cả khi sau này hắn ngưng kết Kim Đan, sau khi sở hữu bản lĩnh du hành “thiên hạ”, hắn cũng không bao giờ nghĩ đến việc bản thân sẽ trở thành một tán tu.
Nhưng Lưu Ngọc cẩn thận nghĩ lại, bản thân hắn một mình đi tới Trung vực, ở bên này không thể mượn được sức mạnh của tông môn, vậy nên bây giờ hắn có chỗ nào khác với một tán tu?
Lời cự tuyệt đến bên miệng, lại thu về.
“Lấy tu vi Kim Đan trung kỳ gia nhập vào một thế lực một phương, trở thành khách khanh rất dễ dàng, nhưng muốn tiếp xúc với hạch tâm thì lại rất khó.”
“Nếu như không trải qua một đoạn thời gian “thử thách”, vì thế lực này mà đấu tranh bận trước bận sau, thì không thể nào giành được sự tín nhiệm.”
“Nhưng để có được sự tin tưởng, mình phải liên tục chấp nhận nhiều lần “khảo nghiệm”, lãng phí rất nhiều thời gian, mà cũng không đáng giá.”
“Có thể gia nhập vào một tổ chức tán tu, thật sự là một sự lựa chọn tốt sao?”
“Hay là, trở thành hiệp khách cô độc một mình?”