← Quay lại trang sách

Chương 1700 Lòng căm phẫn, khởi thành đến Thần Kinh! (3)

Trong cái chớp mắt, trong lòng Lưu Ngọc hiện lên rất nhiều ý nghĩ.

Hắn vô thức nhìn thoáng qua Trác Mộng Chân đã cùng hắn đi tới Trung vực, rõ ràng hắn ý thức được tình huống hiện tại của mình thật đúng là không khác gì một tán tu cả.

Như thế, hắn không thể mượn sức mạnh của tông môn, cách suy nghĩ của hắn về những vấn đề cũng phải thay đổi.

“Quách đại hữu nói rất đúng.”

“Những năm gần đây, bộ mặt xấu xí của Càn Đình, Thánh Địa, tông môn và thế gia đã dần xuất hiện, tình cảnh của tán tu chúng ta thật sự càng ngày càng khó khăn.”

“Có thể tu luyện đến cảnh giới Kim Đan, chúng ta đều phải trải qua rất nhiều gian khổ, có điều con đường tiếp theo, lại càng đi càng hẹp.”

Nói đến đây, Lưu Ngọc nhẹ nhàng thở dài, trong tiếng thở dài tràn ngập thổn thức về hoàn cảnh khó khăn của tán tu.

Hắn phát huy đầy đủ khả năng diễn xuất của bản thân, hơi đáng tiếc nói:

“Đáng tiếc trong nhiệm vụ lần này, đối với công pháp Cổ mỗ đã hiểu sâu hơn một tầng, trên phương diện tài nguyên cũng có một chút thu hoạch.”

“Cho nên trước mắt Cổ mỗ chỉ muốn tìm một chỗ, trước tiên bế quan một thời gian để gia tăng tu vi mà thôi.”

“Thật sự là thời cơ không thích hợp, xin lỗi, Quách đạo hữu.”

Nói xong, Lưu Ngọc “tiếc nuối” lắc đầu.

Cự tuyệt, nhưng không hoàn toàn cự tuyệt, vẫn cho đối phương một tia hy vọng.

Ám chỉ rằng nếu có thời cơ thích hợp trong tương lai, việc hắn tham gia cũng không phải là không thể.

“Vậy sao, thật sự là có hơi đáng tiếc.”

“Có điều không sao cả, việc đề thăng tu vi càng quan trọng hơn, Quách mỗ có thể hiểu được.”

Nét mặt Quách Phá Vân lộ ra vài phần tiếc nuối, sau đó khoát tay tỏ vẻ là đã hiểu, nhưng cũng không biết là hắn ta tin thật hay tin giả.

“Ai…”

“Lời hứa của Trương gia quả thật đáng tin, làm việc cho bọn họ cũng không bị khấu trừ bao nhiêu thù lao.”

“Nhưng vẫn còn rất nhiều thế lực, rõ ràng trước đó đã nói rõ điều kiện, nhưng sau khi hoàn thành mọi chuyện thì lại lật lọng, thù lao đã đáp ứng bị cắt giảm đi rất nhiều.”

“Tán tu chúng ta bây giờ chỉ có thể bán thời gian và tinh lực của bản thân, ngay cả việc đứng nhận tài nguyên cũng rất khó khăn.”

“Phần lớn chỉ có thể quỳ, cúi đầu khom lưng ăn nói khép nép, đó mới là trạng thái bình thường.”

“Thế đạo này, đến tột cùng là làm sao vậy?”

“Ngay cả việc tự thân nỗ lực, nhận được thù lao xứng đáng cũng rất khó khăn, chỉ có thể lựa chọn trở thành bè lũ xu nịnh.”

Quách Phá Vân nặng nề thở dài, xúc động nói, trong mắt còn ẩn chứa sự không cam lòng mãnh liệt.

“Nếu như ngay cả việc tự thân nỗ lực, không hề lười biếng nỗ lực hết mình, nhưng vẫn không thể nhận được tài nguyên tu luyện cơ bản nhất.”

“Vậy thì, thế đạo này, thật sự không nên tồn tại.”

“Nếu “chính nghĩa” đã bị bóp mép, thì nó không còn là “chính nghĩa” chân chính.”

“Đã tồn tại thì không nhất thiết phải hợp lý.”

“Sẽ luôn có tu sĩ sửa nó cho đúng, khiến Trung Vực trở về quỹ đạo bình thường!”

Không biết tại sao, giờ khắc này Quách Phá Vân lại nhớ đến cảnh tượng trước kia, khi một lần được nghe tán tu Nguyên Anh giảng đạo.

Lúc đó hắn ta mới chỉ là Trúc Cơ kỳ, đối với mấy câu nói này không hề có cảm xúc sâu sắc gì, nhưng hiện tại hắn ta lại khắc cốt ghi tâm.

Trong lòng hắn ta như thể có một ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt, thật lâu sau cũng không thể bình tĩnh trở lại.

“Ngay cả việc cố gắng nỗ lực, cũng không thể giành được tài nguyên tu luyện cơ bản.”

“Đó nhất định là điều không nên tồn tại của thế đạo.”

“Dù hiện tại là thế, nhưng tương lai không nhất thiết sẽ như vậy, chỉ là không biết ngươi ta có thể đợi được đến lúc đó hay không.”

Khẽ nhíu mày, Lưu Ngọc bình tĩnh nói.

Lúc nói những lời này, hắn nghĩ về một vài tán tu mà hắn đã từng tiếp xúc qua ở Thiên Nam.

So với tu sĩ tông môn, tu sĩ gia tộc, tình cảnh của bọn họ quả thật kém hơn rất nhiều, nhưng thông qua việc nỗ lực, bọn họ vẫn có thể đạt được những tài nguyên cơ bản, đáp ứng việc tu luyện hằng ngày.

“Tình huống của tán tu Trung Vực đã kém đến mức này rồi sao?”

Trong đầu Lưu Ngọc hiện lên ý nghĩ này.

Trong mấy năm giao thiệp với Quách Phá Vân, hắn thỉnh thoảng cũng nghe người này thở dài về tình cảnh khó khăn của tán tu, nhưng hắn lại không để ý quá nhiều.

Lúc này đây lần nữa nghe Quách Phá Vân đề cập đến, trong lòng hắn không khỏi chú ý hơn.

“Tương lai?”

“Chính nghĩa” muộn màng, thật sự là “chính nghĩa” sao?”

“Mặc dù Quách mỗ đã tu luyện đến cảnh giới Kim Đan, nhưng mỗ vẫn tự nhận bản thân mình phàm phu tục tử, không thể nhìn thấy được tương lai quá xa xôi.”

“Có thể, đối với các tu sĩ trong tương lai mà nói, đó là một thời kì đáng mong đợi.”

“Nhưng đối với chúng ta bây giờ mà nói,“chính nghĩa” trong tương lai đó là quá xa, đó không phải là “chính nghĩa” của chúng ta.”

“Chỉ có thể là “tranh giành sớm chiều”, đó là sự lựa chọn tốt hơn cho những người như chúng ta!”

“Xin lỗi, Cổ Thành đạo hữu, Quách mỗ có chút thất thố.”

Nhắc đến những bất công ở Trung Vực bây giờ, thần sắc oán giận của Quách Phá Vân có hơi không thể kiềm chế được, thổ lộ từng lời trong lòng.

Hắn ta nhanh chóng nhận ra sự thất thố của mình, vội vàng nói một câu tạ lỗi, rồi thần sắc nhanh chóng trở lại bình thường.

“Không sao.”

“Quách đạo hữu chỉ là đang nói sự thật mà thôi.”

Lưu Ngọc nghe vậy, trong lòng liên tục xuất hiện đủ loại suy nghĩ, nhưng hắn vẫn lắc đầu nói.

Lập tức, hai người nhất thời im lặng, mỗi người ôm một tâm sự riêng rơi vào trầm mặc.

“Đây là số ngọc bài liên lạc của Quách mỗ.”

“Sau khi Cổ Thành đạo hữu kết thúc việc bế quan, nếu như còn có ý gia nhập tổ chức tán tu, đạo hữu nhất định phải dùng ngọc bài liên hệ với ta.”

“Quách mỗ còn có một chuyện quan trọng, phải lập tức chạy về Vân châu, mỗ xin đi trước một bước.”

“Cổ Thành đạo hữu, sau này còn gặp lại!”

Sau khi trao đổi số ngọc bài đưa tin cho nhau, Quách Phá Vân chắp tay nói, rồi sau đó hắn ta lập tức phất tay rút kết giới cách âm, hóa thành một đạo ánh sáng bay vào trong núi sâu.

Cái gọi là ngọc bài đưa tin, là một phương thức liên lạc đặc biệt phổ biến ở Trung Vực và ba khu vực khác.

Chỉ cần trên ngọc bài đưa tin có những con số riêng biệt, thì có thể dùng nó để truyền đạt tin nhắn đến những ngọc bài khác, khoảng cách để truyền tin tức hiệu quả phụ thuộc vào phẩm cấp của thẻ ngọc.

Ngọc bài cấp bậc Pháp Bảo, phạm vi truyền tin gần như có thể bao trùm hơn phân nửa Trung Vực.

Tuy nhiên tốc độ truyền tin lại chậm hơn một chút so với phù truyền tin đặc biệt, khoảng cách càng xa thì tin tức đến càng muộn.

Chỉ có Thiên Nam bị cô lập với Trung Vực hơn mười vạn năm, khiến phương thức truyền tin này vẫn chưa được nghiên cứu ra.