Chương 1705 Gặp mặt Càn Đế, lựa chọn quan trọng
Cho nên, bọn họ có tu vi hay một phương diện nào đó vượt trội hơn tu sĩ bình thường cũng là đương nhiên.
“Trong số hai trăm tu sĩ, ước chừng có khoảng bảy, tám tu sĩ Kim Đan, đôi chỗ còn thấy có cả bóng dáng của Nguyên Anh lão quái.”
“Tỉ lệ này cao hơn hẳn ở Thiên Nam.”
Lưu Ngọc lẳng lặng quan sát hoàn cảnh chung quanh, trong lòng lóe lên suy nghĩ này.
“Chẳng trách Kim Đan chân nhân lại hầu như không hề có bất kỳ đặc quyền nào.”
“Ở Trung Vực, cảnh giới Kim Đan khá phổ biến.”
“Có lẽ, chỉ khi nào đạt tới cảnh giới Nguyên Anh thì mới có thể hơi lên mặt một chút, nhất là ở trung tâm Cửu châu.”
Hắn yên lặng chăm chú quan sát các tu sĩ muôn hình muôn vẻ đi qua đi lại bên trong đại điện Truyền Tống, trong lòng lướt qua rất nhiều suy nghĩ, nhẩm tính “địa vị” của tu sĩ Kim Đan.
Mạo muội làm ra hành vi vượt quá địa vị của bản thân là chuyện cực kì nguy hiểm, hễ bất cẩn chút thôi là sẽ bị người ta coi như cái gai trong mắt, cái dằm trong thịt, từ đầu chí cuối, Lưu Ngọc vẫn luôn tâm niệm điều này trong lòng.
Trong trường hợp chưa có đủ thực lực để phớt lờ tất cả thì việc nhận định chính xác địa vị của bản thân là điều hết sức quan trọng.
Nơi này mới chỉ là một thành nhỏ ở rìa ngoài của Thần châu, nếu vào tới Thần Kinh, thủ đô của Đại Càn thì Lưu Ngọc cũng không lấy gì làm lạ nếu tỷ lệ tu sĩ Kim Đan lại tăng thêm.
Một tốp sáu người nối đuôi nhau đi xuống Truyền Tống trận, mạng lưới quan hệ lớn mạnh của Trương gia một lần nữa lại phát huy hiệu quả, chỉ thoáng chốc, Trương Tử Bình đã sắp xếp xong xuôi lần truyền tống tiếp theo.
Chỉ có điều, tu vi của Trương Diệc quá thấp nên không tiến hành truyền tống ngay.
Dù sao thì khoảng cách không gian xuyên lục địa ở Trung Vực toàn trên mười vạn dặm, thậm chí tận mấy chục vạn dặm cũng là chuyện bình thường, châu của Sở quốc hoàn toàn không thể sánh bằng.
Khoảng cách truyền tống này có thể miễn cưỡng coi như là truyền tống cự ly tầm trung.
Dù có Truyền Tống phù bảo vệ thì tu vi Luyện Khí kỳ cũng vẫn không thể loại bỏ hoàn toàn phản ứng trái chiều do truyền tống mang lại nên cần phải có một khoảng thời gian nhất định để hồi phục.
“Được rồi.”
Mọi người nghỉ ngơi được một khắc đồng hồ, thấy Trương Diệc đã hồi phục trở lại, Lưu Ngọc bèn nói với Trương Tử Bình.
Cân nhắc đến tu vi của những người này, Trương Tử Bình đặc biệt chuẩn bị Truyền Tống phù tốt nhất, quý nhất để di chứng khi truyền tống hạ xuống mức tối thiểu nên quá trình hồi phục nhanh hơn dự tính.
Trương Tử Bình gật đầu, chủ động đi trước tới chỗ Truyền Tống trận to lớn ở đằng kia. Ba người nhóm Lưu Ngọc theo sát phía sau.
“Ù ù.”
Khi Linh quang truyền tống sáng lên,“Truyền Tống phù” trong tay sáu người lập tức bị đốt rụi trong nháy mắt, hóa thành một vòng bảo hộ trong suốt bao bọc người cần bảo vệ ở.
Sáu bóng người nháy mắt biến mất giữa luồng hào quang chói mắt. …
Ý thức trở nên mông lung, dường như bọn họ chỉ di chuyển trong chớp mắt nhưng dường như lại đã trôi qua rất lâu.
Với tư cách là trung tâm của Cửu châu, Thần châu rộng lớn hơn nhiều so với tưởng tưởng của rất nhiều tu sĩ, theo thống kế không chính thức, nơi này rộng gấp mấy lần Sở quốc.
Cho nên áp lực của lần truyền tống này nằm ngoài sức tưởng tượng.
Ngoài Lưu Ngọc có nhục thân mạnh mẽ ra, bọn Trương Tử Bình, Trác Mộng Chân đều xuất hiện phản ứng trái chiều ở những mức độ khác nhau, Trương Diệc gần như nằm ngất dưới đất.
Nếu không có Lưu Ngọc dìu, e là Trương Diệc không thể gượng dậy nổi.
“Linh áp này là của là Nguyên Anh Chân Quân!”
Lưu Ngọc giữ Trương Diệc bằng một tay, Linh Giác nhạy bén của hắn cảm nhận được kích thích, hắn bất thình lình quay đầu nhìn xung quanh.
Lưu Ngọc trông thấy hai Nguyên Anh Chân Quân tràn ngập Linh áp mạnh mẽ quanh người bước ra từ Truyền Tống trận gần đó.
“Theo như những gì bọn Quách Phá Vân, Trương Đào kể lại thì muốn đặt chân tới Thần Kinh của Đại Càn, tu vi tối thiểu phải đạt tới cảnh giới Kim Đan.”
“Vốn cứ nghĩ chỉ là nói quá, giờ xem ra đúng là vậy thật.”
“Những tu sĩ được gọi là “Kim Đan chân nhân” sẽ chẳng còn gì nổi bật khi tới Thần Kinh, Đại Càn.”
“Kim Đan chân nhân cũng chẳng khác gì người bình thường.”
Lưu Ngọc không dám suồng sã quan sát Nguyên Anh Chân Quân nên vội vàng chuyển mắt nhìn đi chỗ khác.
Nhìn tu sĩ đi qua đi lại trong đại điện, cảm nhận được Linh áp cấp độ Kim Đan trên người bọn họ, trong lòng hắn âm thầm suy nghĩ.
Mạo muội dùng thần thức quan sát người khác là chuyện hết sức vô lễ, rất dễ bị coi là mạo phạm.
Nơi này “cao thủ nhiều như mây”. Trước khi nắm rõ hoàn cảnh, Lưu Ngọc sẽ không làm vậy.
Dù cho kỹ năng “Tôn Thần diệu pháp” và “U Mộng tâm kinh” đã dung hợp với nhau.
Nhưng ai biết được Trung Vực đã nghiên cứu về Nguyên Thần tới trình độ nào rồi, chưa biết chừng lại có một số tu sĩ có thể phát giác ra việc bị hắn quan sát.
Tốt hơn hết là cứ cẩn thận, đừng phóng thần thức ra thì hơn.
Nghĩ vậy, Lưu Ngọc nở nụ cười rầu rĩ.
Cảm giác này thực sự chẳng dễ chịu chút nào. Mặc dù thực lực không hề yếu đi nhưng địa vị lại giảm mạnh vì hoàn cảnh thay đổi.
Điều này có nghĩa là, sau này làm gì cũng phải suy nghĩ nhiều hơn, gặp phải nhiều rào cản hơn.
“Đi thôi.”
Sau khi nghỉ ngơi khoảng một khắc đồng hồ, đợi Trương Diệc hồi phục lại, Lưu Ngọc và Trương Tử Bình nhìn nhau, Trương Tử Bình dẫn đầu cả bọn đi ra khỏi đại điện Truyền Tống.
Rõ ràng là khi ở thủ đô Thần Kinh của Đại Càn, ngay cả Trương Tử Bình tới từ gia tộc Hóa Thần cũng trở nên nghiêm túc, không còn hững hờ như trước đó nữa.
Dù sao Thần Kinh cũng là nơi nhân tài hội tụ, phần lớn các đấng anh tài tới từ chín mươi chín châu của Trung Vực đều sẽ tới đây du ngoạn một thời gian.
Dõi mắt nhìn khắp chín mươi chín châu, mặc dù thế lực cấp bậc Hóa Thần cực kỳ ít ỏi nhưng dù cho mấy châu mới có một gia tộc thì chín mươi chín châu cũng đã có tới mấy chục gia tộc.
Huống hồ, còn có cả “Thánh Địa” có Thượng cổ Linh bảo có thể phát huy chiến lực cấp Luyện Hư trong thời gian ngắn khi thăng hoa tới mức tối đa và kẻ kiểm soát Trung Vực trên danh nghĩa, Hoàng tộc Đại Càn.
Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là tu vi.
Phóng tầm mắt nhìn khắp Thần Kinh, có thể nói tu sĩ Kim Đan gần như có mặt ở khắp mọi nơi, thỉnh thoảng còn thấy cả bóng dáng của Nguyên Anh Chân Quân.
Trong tình cảnh không có trưởng bối ở bên cạnh, đương nhiên phải xử sự khiêm nhường một chút.
“Cộc cộc.”
Bọn họ không hề phô trương như tưởng tượng. Trương Tử Bình lấy ngọc bài truyền tin ra gửi một tin nhắn, sau đó mọi người cùng nhau đi ra ngoài điện.
Tổ hợp gồm năm Kim Đan và một Luyện Khí trà trộn vào đám đông, không hề bắt mắt chút nào ở Thần Kinh.