Chương 1706 Gặp mặt Càn Đế, lựa chọn quan trọng(2)
Bước qua ngưỡng cửa, ra khỏi đại điện, tầm mắt lập tức rộng mở, cảnh tượng tiện thành ồn ào náo nhiệt lập tức hiện ra trước mắt.
Đường xá rộng rãi, sạch sẽ, các công trình kiến trúc được quy hoạch chỉnh tề, vừa cổ kính vừa bề thế, giàu khí thế.
Con phố dài bên ngoài đại điện Truyền Tống có vẻ như là một khu chợ náo nhiệt, hai bên đường là những cửa hàng bày bán các bảo vật, bảng hiệu đều phô trương, nổi bật.
“Đan dược” “Linh thảo” “Pháp Bảo”
“Linh hạm” “Khôi lỗi” “Trận pháp”
Hầu như tất cả những thứ mà các lĩnh vực tu tiên cần đều có thể tìm thấy trong các cửa hàng hai bên đường.
Lưu Ngọc nhìn qua một lượt, tu sĩ Kim Đan có mặt ở khắp nơi. Tu sĩ Luyện Khí, Trúc Cơ phần đa là tôi tớ đi theo hầu hạ đầy khúm núm.
Cho dù không phải tôi tớ thì lúc đi đứng cũng vẫn cẩn thận từng li từng tí, sợ chọc phải tiền bối, cao nhân nào đó có gia thế lớn, dẫn tới hậu họa khôn lường.
Các tu sĩ Kim Đan đi đứng ngẩng đầu ưỡn ngực, ngập tràn sự tự tin của “tu sĩ Thần Kinh”, thần thái, điệu bộ trong từng cử chỉ đều hơn tu sĩ ở các nơi khác một bậc.
Lưu Ngọc nhạy bén phát hiện ra, những tu sĩ Kim Đan có tùy tùng theo hầu không chỉ có y phục lấp lánh Linh quang mà ngay cả trang sức cũng tỏa ra sức mạnh của Pháp Bảo.
Có trang bị xịn như vậy, dù kinh nghiệm chiến đấu thua kém một chút thì thực lực cũng vẫn hơn xa tu sĩ bình thường.
Ít nhất là hoàn toàn dư sức đánh lại một, hai người như Trác Mộng Chân.
Trái ngược với họ là những tu sĩ Kim Đan thậm chí không có cả pháp y.
Hầu hết bọn họ đều đi một mình, thỉnh thoảng dừng bước trước cửa hàng một lát nhưng không vào trong hỏi giá.
Kẻ thì Pháp Bảo phong phú, đi ra ngoài có tùy tùng đi theo, bước đi ngẩng đầu ưỡn ngực tràn đầy tự tin như rồng như hổ.
Có lẽ còn có gã tùy tùng không đáng chú ý nào đó sắm vai “hộ đạo giả”,“lão gia gia” để hoàn toàn không cần phải lo lắng việc phô trường tiền tài dẫn tới tai họa.
Kẻ thì lẻ loi một mình, cả người từ trên xuống dưới không hề có lấy một món Pháp Bảo nào, đi ngang qua các cửa hàng, do dự mãi vẫn không dám vào.
Mặc dù đều là Kim Đan nhưng đôi bên hoàn toàn tương phản.
Trên đường đi, Lưu Ngọc đã để ý thấy cảnh này, nhờ vậy, hắn càng hiểu sâu hơn cuộc trò chuyện với Quách Phá Vân lúc rời khỏi sáu châu An Nam.
Bọn họ không dừng lại giữa đường là bao, nhờ có Trương Tử Bình dẫn đường, bọn họ băng qua phố sá, tới thẳng trung tâm Thần Kinh.
Trương Tử Bình thạo đường như vậy, chắc hẳn không phải mới tới đây lần đầu.
“Vù vù.”
Đi hết con phố dài mọc đầy hàng quán hai bên đường, bọn họ hòa vào đường lớn đông đúc người qua kẻ lại, tiếng tia sáng vút qua trời cao chợt vẳng vào tai.
Lưu Ngọc ngẩng đầu lên nhìn, một vệt độn quang chợt xuất hiện trên không trung rồi đáp xuống một nơi nào đó trong thành.
Các vệt độn quang này đều tỏa ra hơi thở cực kỳ mạnh mẽ và Linh áp lớn như núi như biển.
Nguyên Anh Chân Quân!
Với tư cách là “Trung Vực đệ nhất thành”, hơn nữa còn là nơi “dưới chân thiên tử”, Thần Kinh Thành có hệ thống pháp luật riêng, cả tòa Tiên Thành bị bao phủ bởi một đại trận ngũ giai.
Có lẽ là để thể hiện sự oai nghiêm của tiên triều, có lẽ là muốn tu tiên giả biết đây không phải nơi “ngoài vòng pháp luật”, Thần Kinh có một bộ quy tắc ứng xử riêng, khác hoàn toàn với các Tiên Thành khác.
Những kẻ tu vi dưới Nguyên Anh đều bị cấm bay.
Kẻ nào làm trái sẽ bị đại trận ngũ giai tấn công, dù không chết cũng sẽ bị trọng thương, hơn nữa sau đó còn phải chịu hình phạt cực kỳ nghiêm khắc.
Đương nhiên, cũng có một số trường hợp ngoại lệ.
Chẳng hạn như chân truyền của Thánh Địa, vừa vào Thần Kinh sẽ nhận được ngay một tấm lệnh bài cho phép tu vi dưới Nguyên Anh vẫn có thể bay mà không bị đại trận ngũ giai tấn công.
Sở dĩ bọn họ nhận được đãi ngộ đặc biệt như vậy, suy cho cùng vẫn là nhờ thực lực.
Mặc dù thực lực tổng thể của các đại Thánh Địa đều thua xa Đại Càn tiên triều nhưng lại có sức chiến đấu đỉnh phong hoàn toàn có thể đọ sức với Hóa Thần thần quân và Thượng cổ Linh bảo.
Trong chín mươi chín châu Trung Vực, Thánh Địa thường nắm quyền kiểm soát trên thực tế ở một số châu lớn, mặc dù mang tiếng là thần phục Đại Càn nhưng thực ra quan hệ lại gần như ngang hàng.
Nếu Đại Càn gây áp lực quá lớn ép các đại Thánh Địa bắt tay với nhau thì chắc chắn Trung Vực Tu Tiên Giới sẽ nổ ra một cuộc nội loạn kinh thiên động địa, tạo cơ hội cho đám yêu tộc đang nhòm ngó nơi này.
Ngoài yêu tộc ra, còn có Đông Hoang, Bắc Nguyên, Tây Mạc, ba khu vực Tu Tiên Giới này đều là nhân tố nguy cơ nếu Đại Càn tiêu diệt Thánh Địa.
Nếu dùng một phép ví von thì quan hệ giữa Đại Càn và Thánh Địa giống như quan hệ giữa Hoàng đế trần gian với các nước chư hầu lớn.
Đương nhiên, Hoàng đế là người giữ vị trí chí cao vô thượng nhưng các nước chư hầu lớn cũng vẫn có quân đội riêng và hệ thống cai trị hoàn chỉnh từ trên xuống dưới.
“Ngoại trừ tu vi đạt tới cảnh giới Nguyên Anh và chân truyền của Thánh Địa lẫn Hoàng tộc Đại Càn là có thể bay ra, vẫn còn một cách nữa để bay ở Thần Kinh.”
“Đó chính là bỏ ra thật nhiều tiền mua Linh hạm tứ giai của chính quyền Đại Càn.”
“Chỉ có điều, giá cả của nó ấy mà.”
Lưu Ngọc nhìn một vệt độn quang ngẫu nhiên bay vút qua trên không, trong lòng hiện lên tư liệu về Thần Kinh.
“Đúng là ở tông môn vẫn tốt hơn.”
Ở Thần Kinh gặp đủ kiểu hạn chế làm hắn nhớ lại những đãi ngộ đặc biệt mình có lúc ở tông môn, cảm thán từ tận đáy lòng. …
Thần Kinh, thủ đô của Đại Càn, rộng lớn ngoài sức tưởng tượng. Được Trương Tử Bình dẫn đường, bọn Lưu Ngọc đi mất nửa canh giờ.
Bấy giờ, dãy cung điện vàng son lộng lẫy mới xuất hiện xa xa trong tầm mắt.
Hoàng cung Đại Càn!
Khu vực cung điện này nằm ở trung tâm của Thần Kinh, gần như cứ cách ba mươi bước lại có một vị cấm quân tu vi Trúc Cơ đỉnh phong đứng gác.
Cứ cách hai trăm bước lại có một vị đội trưởng cấm quân cảnh giới Kim Đan.
Cấm quân nói năng thận trọng nhìn chằm chằm, cẩn thận dò xét từng vị khách tới đây.
Đường đường là tu sĩ Kim Đan nhưng chỉ có thể làm người gác cổng, có thể thấy thực lực của Hoàng tộc Đại Càn lớn mạnh như thế nào!
Bức tường thành cao vút bao quanh cung điện vàng son lộng lẫy, trên tường thành lấp lóa Linh quang, thỉnh thoảng có phù văn lóe lên một cái rồi biến mất.